“Đi Tìm Phong” có đơn vị đồng hành là Hãng Phim Xanh. Blue Productions cũng đã từng giữ vị trí tương tự với một tác phẩm khác có chung thể loại tài liệu. Đó là “Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng”.
Theo mình tìm hiểu thì thời điểm đó là cuối 2014. Lúc bấy giờ mình không có mặt ở Sài Gòn. Hoặc nếu có chắc mình cũng không hề biết. Mình chỉ thật sự cập nhật thông tin về điện ảnh Việt Nam từ khoảng đầu 2017. Thế nên mọi hiểu biết của mình về dòng phim tài liệu, về sự đón nhận của đại chúng với thể loại này và nhất là những gì mang tính chất “đi vào lịch sử” của bộ phim về chị Phụng đều đến sau nhiều lệnh tìm kiếm. Nghe kể lại, đọc lại, xem lại mà mình ngỡ như thần thoại.
Thấy những hàng người rồng rắn ùn ùn đến rạp không khỏi đưa tới cho mình cảm giác náo nức. Mình nghĩ có lẽ điểm hấp dẫn nhất của một bộ phim tài liệu là sự giàu có thông tin. Giàu có vì chân thật. Một câu chuyện kể không có chất hư cấu. Tất cả được gánh mang từ lòng hiện thực.
Mình đang chờ phim như chờ giao thừa. Không biết mình có quá lời không nhỉ? Bình tĩnh hơn thì mình sẽ nói là mình đang vui. Vui thỏa trong không khí chờ đợi được đến rạp để xem phim. Mình nghĩ rằng bất kỳ một bộ phim nào chỉ khi được trình chiếu trên màn ảnh rộng, có sự tham dự của hàng chục, hằng trăm con người, được trả đổi ghế ngồi bằng một số tiền nhất định thì phim ấy mới thực sự sống, mới đang sống.
Mình đang vui, vui nỗi vui riêng. Và dường như mình cũng đang vui, vui niềm vui chung. Với bộ phim, với sự sống mới tươi của nó.
#Nhiên
T/B: Mình không có cờ cầu vồng. Mình chỉ có chiếc ly này thôi. Thấy cũng có 6 làn màu tương tự. Mình tạm dùng để làm ảnh đầu bài vậy. (^_^)/''''