1.9.18

Saigon – Melbourne – Brisbane | ĐCDNC#49

Đảo Của Dân Ngụ Cư, Đạm Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Ngày 20 tháng 7, cách nay cũng đã hơn 1 năm, tôi viết một lá thư. Địa chỉ gửi đi ở Melbourne. Nếu lá thư của tôi đủ sức thuyết phục cộng thêm điều kiện thời gian cho phép, người nhận thư sẽ di chuyển đến Brisbane vào tháng sau…

Sự kiện gì sẽ diễn ra ở Brisbane trong 1 tháng sau? Đó là liên hoan phim (LHP) cùng tên kéo dài trong khoảng 2 tuần lễ, từ 17 tháng 8 đến 3 tháng 9. LHP này không đặt nặng vào thắng thua. Nghĩa là họ không trao giải thưởng mà chỉ chọn lọc và công chiếu tuần tự những phim xuất sắc vừa tham gia ở LHP Cannes cũng như là một số LHP quốc tế uy tín trước đó trong cùng năm 2017.

Đảo Của Dân Ngụ Cư là đại diện duy nhất từ Việt Nam. Phim có một tiệc ra mắt (gồm đồ ăn Việt và rượu vang) vào 6 giờ chiều, thứ 4, 30 tháng 8.

Sau đó, phim có liên tiếp 3 suất chiếu vào các ngày thứ 5, thứ 6, thứ 7 (31.8, 1.9, 2.9) vào các khung giờ 10:30 am, 3:30 pm, 12:15 pm.

Ngay khi có được thông tin vừa nêu, tôi đã nghĩ ngay đến người bạn của mình hiện đang định cư tại nước Úc. Bất chấp sự không thân thiết giữa đôi bên. Bất chấp quãng đường trên dưới 1700 km từ nơi bạn đang ở là Melbourne đến nơi tổ chức LHP là Brisbane. Bất chấp việc nhận ra mình đang cố tình đường đột mời mọc.

Tôi bất chấp hết tất cả. Chỉ vì muốn giới thiệu một bộ phim hay. Với tôi, trong kiến thức điện ảnh tại thời điểm đó và thật ra sự cảm thụ là hoàn toàn dựa trên bản năng. Tôi chẳng có một kiến thức chuyên môn nào hết. Tôi chỉ xem và cảm thấy yêu quý bộ phim ngay lập tức. Và tôi không ngại giới thiệu cho một ai đó dù thân quen hay xa lạ. Động cơ của tôi đơn giản là vậy. Chỉ là sự giới thiệu. Chỉ để một tâm hồn Việt đến với một giá trị Việt. Và tôi thấy sự tìm đến đó càng có ý nghĩa khi mà nơi diễn ra một cuộc gặp lại là một chốn nơi rất xa quê nhà. Khi đi xa, một tiếng gọi, âm thanh của tiếng nước tôi, cảm giác nhìn lên màn hình thấy một khung cảnh Việt, nghe được một thanh âm Việt, tôi chỉ hình dung đến khoảnh khắc ấy thôi là đã thấy một niềm riêng linh thiêng nào đó dậy trào. Thế là tôi tức tốc viết thư. Tôi không trông đợi vào sự phản hồi. Tôi không mong họ sẽ thực hiện y đúng điều tôi muốn.

Chỉ là tôi đang bày ra, đang trang trải mọi nghĩ suy, mọi cảm tình của mình. Tôi muốn viết xuống tất cả và tôi cần một chứng nhân trong riêng tư. Để sau này, như là hôm nay, ngày 1.9.2018, tôi được dịp nhìn lại thuở thơ ngây ấy. Lá thư không hề ngắn. Có đến 7 phần. 

Sẽ không bao giờ tôi sống trong trạng thái này nữa. Sẽ không bao giờ tôi có được một xúc cảm như thế về một bộ phim. Một tình yêu nồng nhiệt, say sưa, mê mờ và bất chấp mọi nguyên lý.

#Nhiên