Cũng trong thời điểm tháng 6 (2017), tôi đã từng nhìn về Đảo và tự hỏi, “Sao không có một ca khúc chủ đề?”. Một bài nhạc có lời. Hát về một ngày xuân rất xanh. Hát về một tâm hồn trong sáng, một trái tim xanh giữa lòng biển xanh.
Tôi đã từng suy nghĩ. Tôi đã bật thành lời. Và giờ tôi muốn hét to lên. Hét lên cho tôi thôi mê ngủ:
- Ngây thơ quá, Nhiên ơi!
Đúng hơn là ngu, là khờ. Một bài nhạc mà lại có lời. Khác nào một bức tượng, một tấm tranh đã hoàn thành. Cảm xúc đã được đóng gói, đã được in nhãn. Chúng đã thành. Chúng đã là. Người nghe, người xem không thể nào nhập cuộc. Họ bị khước từ vai trò người chơi.
Trái lại, một rãnh âm thanh, dậy tuôn bởi hòa âm sóng truyền sẽ là tiếng gọi sánh đôi. Chúng chưa thành, chúng chưa là. Sắc, thọ, tưởng, hành, thức cùng khiêu vũ. Và ký ức nên hình. Ký ức không của ai cả. Ký ức luôn mới, luôn tươi trong mỗi lần giao thoa gặp gỡ.
Tôi đã quên mất đi sự thật giản dị này. Có lẽ vì yêu. Quá yêu nên lý trí đục nhòe. Yêu nên đã lãng quên một kinh nghiệm tận thấu. 1 năm trước đó. Với Game of Thrones. Mùa thứ 6. Cũng là mùa tôi trực tiếp theo dõi. Tôi vẫn nhớ tiếng piano dẫn đường ở tập cuối cùng. Có lẽ chưa có mùa nào âm nhạc lại thâm sâu, lại thống lĩnh tri giác đến vậy. Khái niệm, vai trò và tầm quan trọng của một người giám đốc âm nhạc phải đến trải nghiệm nghe nhìn mùa mưa năm đó mới được thực chứng. Và tôi đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Như một cơn nghiện ngập. Không phải, tôi nghe để tự ghi nhớ những bài học của âm thanh, nghe để hiểu ra rằng âm thanh là thời tiết, là khí quyển. Âm thanh cũng là nhân vật. Nếu chỉ cần đi theo một rãnh âm mà ký ức dậy tuôn cùng một nhân vật thì nghĩa là nhà soạn nhạc đã thành công.
Tôi vẫn chưa có tuyển tập âm thanh của Đảo. 4 lần xem là không đủ cho trí nhớ tôi mài sắc. Tôi cần nhiều hơn. Nhưng nếu ai hỏi tôi về một ký ức của âm thanh trên Đảo thì tôi có thể trả lời. Đó là những bước chạy trong đêm của Miên. Tôi cũng nhớ một đoạn luận kiếm của Miên và Phước. Kiếm ở đây là kiếm ý. Không ai sát thương nhau. Tựa như một cao thủ võ lâm. Họ giao đấu trong tâm tưởng. Đối với tôi, đó là những ấn dấu tươi son hồng thắm. Chúng thách thức luật vô thường. Không có một bản hòa âm không lời, làm sao có thể diễn đạt những hóa hiện của tâm thức và khoác lên ký ức chiếc hoàng bào bất tử?
Tôi đang chờ lần xem thứ 5, thứ 6, thứ 7. Trong năm nay. Hy vọng thế. Và có lẽ sẽ không bao giờ là đủ.
Âm thanh là dáng hình. Là mãi mãi. Là vĩnh viễn.
Không bao giờ là đủ để học bài học ấy!
Không bao giờ là đủ để học bài học ấy!