Mình đi từ Giang Văn Minh. Rạp ở số 51 Trần Hưng Đạo. Chỉ tầm 3 cây số. Mình mất 15 phút chạy xe là đến.
Bác bảo vệ hướng dẫn mình cách gửi xe. Bác còn tận tình nói chuyện với mình nữa. Bác bảo rạp này ít người biết. Tuy ít nhưng vẫn có người tìm đến hằng tuần và họ trở thành những khuôn mặt thân quen. Mình nhớ loáng thoáng đâu như là rạp cũng tồn tại trên dưới 30 năm rồi. Về cảnh thì có tính chất “cổ”. Còn về hồn tức những người vào ra thì có tính “chọn lọc”. Mình còn ngồi đó nghe lỏm thêm vài điều hay nữa. Tranh thủ mình chụp được 1 tấm ảnh tòa nhà.
Việc mua vé là dễ dàng và mình còn nhận được thái độ từ tốn nhã nhặn từ quầy kiểm soát nữa. Mình đi cùng 2 em trẻ. 2 em đến sau mình. Ở phòng đợi thì mình có thể ngồi bệt luôn. Phòng rộng. Nhưng khi vào phòng chiếu bên trong thì lại tin hin. Trần không cao cho nên mình cảm giác âm thanh không có khoảng không để ngân vang. Hẳn nhiên điều kiện ở đây không thể nào sánh bằng với các rạp tiêu chuẩn ở ngoài. Mà mình cũng không hề có suy nghĩ so sánh nào. Tình cảm của mình phần nhiều là sự trân trọng bởi cái chất “cổ” và “chọn lọc” đã được nghe và tin theo từ phút giây đầu.
Mình vào rạp vào tầm 19:10. Lác đác sau đó là khoảng 10 người. Con số đông dần lên. Nhưng phần nhiều là đi trễ. Có lẽ có khoảng 40 người. Mình chọn ngồi ở hàng cuối cùng.
#HồngNhiên