28.9.18

TRỄ | CRA#2

Crazy Rich Asians, Con nhà siêu giàu châu Á, Đạm Nhiên, Góc Nghệ, Góc O
Crazy Rich Asians (CRA) có cách mở đầu bằng một diễn tiến ở thì quá khứ. Theo phán đoán (hơi vội vàng) của tôi, mục đích của đạo diễn chỉ là để mô tả về lý lịch của nam chính. Hoặc cũng có thể là để tri ân. Vì tiểu thuyết, tác phẩm gốc, cũng có một cách mở đầu như vậy.

Phần mô tả với tôi hình như hơi thừa. Nếu bỏ đi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự cảm thụ của người xem. CRA cũng như trào lưu đương thời, lấy nữ làm trọng tâm. Tánh nữ hay sự chuyển hóa tâm lý của người nữ giữ vai trò chủ đạo trong tác phẩm này. Cả tuyến phụ cũng vậy. Ở tuyến phụ, tánh nữ vẫn lĩnh xướng. Và cả tuyến phản diện, tánh nữ vẫn ở thế độc tôn. Vì vậy cho nên tôi kết luận CRA là âm thịnh. Tánh dương nếu có chỉ để làm nền cho tánh âm được tô điểm. Càng về sau thì nhận định của tôi lại càng kiên cố. Cách đặt vấn đề và giải quyết vấn đề của bộ phim theo tôi là đồng bộ. Họ không đi lạc trong phần tình ý căn bản.

Ở lần xem đầu tiên, cũng là trong thời điểm tuần đầu tiên CRA về Việt Nam, rạp tương đối kín chỗ. Đây không phải giờ thuận lợi nhưng vẫn có một lượng khán giả trẻ đủ giúp tôi hiểu được sinh khí mà phim mang lại. Chẳng hạn như sự hài hước. Chất hài trong phim không nhiều. Không nằm ở tình huống mà nằm nhiều ở thoại. Các bạn cười nhiều ở các mảng đối thoại từ tuyến nhân vật phụ. Kiểu câu cú dí dỏm. Tôi không hiểu đó có phải là nét chủ đạo của dòng phim lãng mạn hài hước của nước Mỹ hay không? Nhưng tôi thấy nhiều thoại quá. Cảm giác nhân vật nói nhiều hơn là hành động.

Về cái tình, chất tình của bộ phim được âm nhạc tiếp sức. Và sự đặt để phần nhạc rất hiệu quả. Âm nhạc Hoa ngữ tạo nên không khí. Nhưng cao trào luôn là nhạc Tây. Ở một nửa chặng đường có bài tình ca bất hủ Can’t help falling in love. Và phần kết là Yellow của Coldplay được hát bằng tiếng Trung. Sự lựa chọn Yellow thật sự là một bất ngờ thú vị. Coldplay là một trong những ban nhạc mà tôi vẫn giữ lòng yêu thích từ thời sinh viên đến nay. Nghĩa là tầm 15 năm. Tôi không còn theo sát hoạt động của họ. Nhưng âm nhạc Coldplay thuộc về một phần tâm hồn. Thế nên, khi giai điệu thân thuộc vang lên, tôi không khỏi bùi ngùi. 

Cảm xúc đi đường cảm xúc. Còn lý trí có những luận giải âm thầm. Yellow là cảm giác của một kẻ đang điên cuồng vì yêu, anh ta thấy mọi thứ từ ý trung nhân đều là lấp lánh, đều là vàng. Mà vàng trong ngữ cảnh của CRA còn là da vàng. VÀNG đang lên ngôi. Và VÀNG thay hẳn cả phần lời hát của một tuyệt phẩm âm nhạc Anh Ngữ. Cái ẩn ý về sự lật đổ, sự đảo chiều về sắc tộc trong lựa chọn nhân sự của ngành điện ảnh có thể là một diễn tiến gây phấn khích và rung cảm lòng dân. Chính vì nguồn cơn này mà theo tôi bộ phim có thể sẽ nhận được sự mến chuộng và phản hồi vượt ra khỏi ý nghĩa nội tại của nó. Nghĩa là sự định giá của thị trường vượt trần giá trị thực, giá trị cốt lõi của một tác phẩm.

Âm nhạc đã phát huy tối đa công lực để đẩy lòng mê say lên ngưỡng cực đại. Sự đặt sắp lại rơi vào 2 khoảnh khắc mang tính chất quyết định. Nhưng với tôi chừng đó là chưa đủ. Tôi hơi khắt khe mỗi khi nhìn ngắm vào tính liền mạch trong cấu trúc. Diễn biến từ nửa sau của tác phẩm có thể khá tốt nhưng ở nửa đầu thì theo tôi chỉ là ở mức trung bình. 

Sự mô tả tưởng như dừng lại ở màn giáo đầu thì vẫn tiếp tục nối dài sang cả hồi thứ nhất. Có rất nhiều phân đoạn có tính chất mô tả thế giới (giàu sang) mà nữ chính sắp bước vào. Điều đó tôi có thể chấp nhận và cho qua nhưng nhiệm vụ chính yếu nhất của nhân vật trung tâm là gì? Câu trả lời tôi mong muốn được thấy ngay, thấy sớm thì lại xuất hiện trễ. Chỉ một lần xem, tôi không thể canh chỉnh thời gian nhưng tôi cảm nhận rất rõ ràng về sự trễ. Điều đó với tôi là một nước đi nguy hiểm. Vấn đề chính của nhân vật trung tâm (Rachel Chu) là gì? Xung đột chính yếu nhất hướng về Rachel là gì? Những câu này được giải đáp trễ. Tôi muốn chúng đến sớm, sớm hơn. 

Trễ luôn tạo ra những hệ lụy khôn lường. Và hậu quả ở tôi chính là sự chú tâm đã bị phân tán và hướng vào tuyến phụ. Mà sự thật là câu chuyện của nữ phụ lại có phần lôi cuốn tôi hơn. Diễn biến tâm lý yêu đương trong tuyến phụ được tiếp tay bởi sự trễ vừa nêu ở trên và chung cuộc thì chiếm giữ trái tim và chinh phục cả trí nhớ.

Thật là trái ngang khi rời rạp, người khán giả lại quên nữ chính mà lại nhớ vai nữ phụ (Astrid). Hẳn nhiên, sự nhớ của tôi không đơn thuần là vì nhan sắc mà còn là vì tính thuyết phục trong cách xây dựng nhân vật, sự giàu có trong tư duy và bánh xe vận hành tâm lý.

#Nhiên