6.9.18

Tâm xưa Tâm nay | ĐCDNC#54

Ngọc Thanh Tâm, Đảo Của Dân Ngụ Cư, Đạm Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Phim điện ảnh đầu tiên của Tâm tôi chưa xem. Phim thứ hai của Tâm là #ĐảoCủaDânNgụCư (#ĐCDNC). Năm 2017, tôi cũng đã bắt đầu gầy được thói quen đến rạp. Sang 2018, Tâm có thêm 2 phim nữa. Tôi không có một mảy may ý định tìm mua chiếc vé. Đơn giản là vì với những thông tin cơ bản như trailer, poster. Tôi biết rằng những bộ phim này không phải là ý trung nhân của tôi rồi.

Có lẽ một cái gì đó tưởng như hơn hay ít ra là ngang bằng với Đảo thì mới có thể khiến bàn chân tôi lên đường. Tìm Tâm thêm lần nữa.

Tôi nhớ lại thời điểm tháng 6 năm ngoái. Tâm là một trong những ấn tượng. Nhưng trong phim cũng còn có nhiều ấn tượng khác. Vậy nên Tâm chìm lấp, Tâm không bật lên được. Đến khi tôi xem nhiều đoạn phỏng vấn Tâm trong thời gian quảng bá, ấn tượng cũng không tăng tiến thêm. Mà có khi lại chuyển dời theo hướng ngược lại. 

Tôi không biết là ĐCDNC thuộc thể loại gì. Sự thật là vậy. Thời điểm đó tôi cũng chẳng có nhu cầu tìm hiểu những gì bên ngoài. Hình như bây giờ tôi cũng vậy. Với tôi, đơn giản và căn bản nhất vẫn là câu chuyện. Có một câu chuyện được kể và nó phải khiến tôi say mê. Có vậy thôi! Và sự thật là tôi đã say mê. Say mê và vẫn chưa dứt cơn điên đảo. 

Trong thế giới Đêm Trắng cũng đảo điên đó, Tâm ngồi yên một chỗ (do vai diễn quy định). Tâm nói năng chừng mực. Điện ảnh mà! Đây đâu phải một vở kịch để mà hoạt ngôn, kể lể. Từng khung hình lại trau chuốt và Tâm hiện lên. Đẹp. Rất là đẹp! Ở bên ngoài, ở một màn hình bé nhỏ, tôi không có được cái cảm giác ngây ngất như trước đó. Và chân thật nữa! Làn da của Tâm, mắt môi của Tâm, ánh nhìn của Tâm, tất cả được trình hiện một cách vô cùng chân thực. Với tôi, cái thật vẫn là cái gốc. Đẹp hay là lành hay triết lý phải lùi ra sau. 

Tâm vận một chiếc áo trắng trong thân phận của một cô gái tật nguyền. Và cảnh người cha cõng đứa con gái vẫn luôn in hằn ghi khắc trong tôi. Họ ra biển. Họ bơi thuyền. Hình ảnh đại dương là ẩn ngôn cho ranh giới giữa sống và chết. Chiếc thuyền nhẹ lướt đi trên dòng tử sinh. Có cô gái ngồi đó. Nụ cười như thiên thần. Một cảnh không rõ là thực hay là mộng. Trắng như màu chiếc áo. Trắng như màu da tựa tuyết. Trắng như mơ. Trắng như một cõi lòng chân thật.

Tôi thâu giữ, tôi thất vọng. Tôi thất vọng khi nhìn thấy Tâm, khi nghe Tâm nói. Trong đời thực. Hẳn nhiên, chỉ cần căn cứ trên số tuổi của Tâm thì tôi đã có thể trở với tư duy logic. Thông cảm trở về và đẩy lui dần cảm giác thất vọng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tôi không thể nào nói khác. Tôi muốn thấy Tâm, thấy đúng khí chất đã từng thấy trong dáng hình cô Chu. Và tôi không vui. Tôi không vui với những ống kính truyền hình, ống kính máy ảnh. Tâm của tôi đâu phải ở đây. Tâm của tôi phải là Tâm giữa biển trời điện ảnh.

Đêm 1.9.2018, một năm sau những muộn phiền tháng 6, niềm vui đã quay lại với tôi rồi. Tôi đâu biết Tâm đã làm gì, đã trải qua những gì, đã thuần hóa mình ra sao. Nhưng khi nhìn thấy Tâm phát biểu, tôi chỉ có thể nói thầm, “Tâm đây nè! Đây mới đúng là Tâm!”. 

Ai? Cái gì? Xúc tác nào? Phản ứng nào? Nguyên cớ nào đã tạo nên khí chất trong đêm 1.9? Cho đến nay vẫn là những thắc mắc lớn lao của tôi. 

Tôi kém ăn nói. Và tôi không hề biết thuyết trình trước đại chúng. Tôi sợ đám đông. Tôi an phận trong bóng tối. Nhưng Tâm là ánh sáng. Tâm thuộc về ánh sáng. Và thứ ánh sáng huyền ảo từ Tâm trong đêm 1.9 chính là những gì tôi mong muốn được chứng tri. Phải là những rực rỡ thế này, vẻ rực rỡ khiến người ta ấm áp, khiến người ta không muốn tranh giành, vẻ rực rỡ làm con tim bình yên.

Ở tuổi của Tâm có lẽ sẽ còn nhiều bước chuyển tâm thức. Nhưng tôi mong sao chất thuần từ, an tĩnh mà tôi đã nhìn thấy sẽ ở trong Tâm, luôn trong Tâm thật lâu, thật dài. 

Cách nay cho đến những năm về sau.

Mong lắm những an tĩnh, thuần từ!

#Nhiên