Ida là phim trắng đen. Chắc chắn lựa chọn đó không phải là vô tình.
Thời tiết như u ám bởi sắc màu ấy. Dường như có một bóng đen quá khứ bí ẩn, đau buồn ngay từ đầu đã đổ phủ vào từng nhân vật. Phố phường mà Ida đã xuyên qua chẳng khác nào sa mạc. Cứ mãi lâu mới thấy một ngôi nhà. Cảm giác về một Ba Lan lạnh lẽo, băng giá chiếm tràn.
Từ nhà thờ là Ida. Và đợi sẵn ma soeur ở thế giới ngoài kia là người dì bê tha, cằn cỗi, tuyệt vọng rồi trở nên bất cần. 2 cuộc đời đối lập nhau giữa một bên tưởng như là thánh nữ và một bên chẳng khác nào đĩ điếm. Bên ni đặt trọn đức tin nơi Chúa trời. Bên nớ như một kẻ vô thần, thiêu thân trong dục tình, cờ bạc.
Trong đôi mắt của một nữ tu, hẳn nhiên luôn luôn là sự phân biệt rõ ràng. Trắng là trắng. Đen là đen. Nhưng trắng và đen giờ đã hội ngộ, đã chung đụng và dắt dìu nhau dọc ngang đất nước. Liệu ánh nhìn của Ida có còn vẹn nguyên như thuở ẩn thân trong thánh linh thường hằng?
Mấy ngày sau khi rời buổi chiếu mình mới nhận ra, là một khán giả tức là mình cũng đã nhìn đời, nhìn cõi dục giới, nghe thế gian âm bằng chính đôi mắt và đôi tai của Ida. Trắng và đen. Như một thang cuốn. Êm đưa. Nhẹ dẫn. Và tâm thức đã nhập vào dòng chảy hướng nội tự bao giờ. Mình đã là Ida.
Đường Ida đi chính là đường vào nội tâm. Con đường tìm vào bản thể, kiểm nghiệm tín tâm và rọi soi trí huệ. Thứ trí huệ không còn là lời rao hay chữ ấn mà là trí huệ được sóng đời bạt xô.
#HồngNhiên