4.10.18

Đời | ĐTP#12

Đi Tìm Phong, Đạm Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Đêm premier, khán giả cười rất to. 

Những đoạn thoại của các nhân vật nữ là nguồn cơn. Hai cô bạn của Phong. Và cả chị Phong. Hiểu biết về tình dục và cụ thể là cách diễn ngôn của họ về chủ đề này khiến cho cả rạp cười nghiêng ngả. Tóm tắt là “cười banh rạp”. 

Khán giả cười to, cười lớn khiến cho hắn không nghe được các câu thoại tiếp theo trên màn hình. Đó là những tràng cười kéo dài, nối đuôi nhau và rất sảng khoái. Hắn không cười. Đô cười của hắn hoặc là có vấn đề hoặc là cần phải có thêm một kích hoạt mạnh hơn nữa. Nhưng hắn nghĩ hắn có thể hiểu được tại sao lại có những tràng cười kia. Và hắn rất hài lòng. Cả về dụng công của đạo diễn. Cả về phản ứng của khán giả. Hắn không có cảm giác dị ứng. Hắn không cảm thấy nguyên cớ tạo ra sự hài hước là lố lăng, là kệch cỡm hay giả tạo.

Khán giả đã cười vì tính chân thật trong các mẫu đối thoại. Tính chân, tính đời rất đậm nét. Hẳn nhiên cái thuộc tính ấy đến từ cách sử dụng ngôn từ rất duyên, rất riêng và rất chất lượng của những người bạn và chị của Phong. Thông thường để tạo ra hài hước, cần có một điều gì đó mẫu thuẫn, bất hợp lý trong ngôn ngữ hay trong tình huống. Và cũng vì lý do này có khi có sự lạm dụng, lợi dụng hoặc thiếu sáng tạo để tìm cách gây hài. Và cộng đồng LGBT là một mỏ vàng mà rất nhiều biên kịch đã khai thác, khai thác một cách cạn kiệt để tạo ra tiếng cười. Ở Đi Tìm Phong, một thể phim tài liệu, không thấy có sự khai thác đó, không thấy có sự lạm dụng, lợi dụng hay thiếu sáng tạo.

Hắn rất nể trọng diễn biến vừa nêu. Tiếng cười của ĐTP đến từ sự thật, vẻ đẹp của sự chân thật. Vì quá thật, quá đời, vì được nói những điều thật, vì được nghe những lời thật nên người xem thấy lòng sảng khoái. 

Một trong những vấn đề lớn nhất của phim ảnh Việt đó là việc tạo ra các câu thoại ăn rơ, ăn nhịp với sự sống. Ở điểm này, ĐTP là một minh chứng cho sự hoàn hảo. Hắn tự hỏi làm sao để các nhân vật có thể thoải mái, mặc tình nói ra hết cạn những suy tư của mình về những vấn đề nhạy cảm như tình dục? Chúng ta thấy trọn vẹn ngọn ngành tất cả hiểu biết của lứa tuổi thanh niên và hiểu biết của lứa tuổi trung niên. Và đạo diễn Trần Phương Thảo đã nhắc đến Phong như là câu trả lời. Vai trò kết nối, dẫn truyền của Phong, tính cách, ứng xử với người xung quanh của bạn chính là lời giải đáp. Phải là gì, phải có điều gì bên trong tâm hồn thì mới có thể khiến bạn bè, gia đình tin yêu mà thổ lộ tâm can với mình trước máy quay? Chỉ cần nghĩ đến đây hắn đã muốn cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng và lòng ngưỡng mộ bạn. Hắn xin cúi đầu trước tất cả những ai đã xuất hiện trong phim này. 

Càng ít người, càng riêng tư thì chân hình của sự thật mới được dịp hiển lộ. Hiển lộ tất cả vẻ mỹ lệ và nguy nga. Hắn và những khán giả khác đã có cơ may được thưởng thức những câu chuyện sâu kín nhất của Phong và thế giới của Phong. Thưởng thức nét đẹp của sự thật phải chăng cũng là điều đáng để chờ trông nhất trong một bộ phim tài liệu? 

Chờ trông ấy hắn đã thỏa lòng. Trải nghiệm ấy hắn đã bước qua. Không khí vui tươi, rộn ràng đến từ một bộ phim tài liệu quả là một kinh nghiệm chưa từng. Tính chân, tính đời ấy không phải muốn có là có. Đã biết bao nhiêu trí óc lao tâm khổ tứ mà không sao có được một kết quả tương tự. Được cười vui, cười vui cùng những sự thật, một diễn biến tưởng như là bình thường, một sự thường tình phải có trong bất kỳ tác phẩm điện ảnh nào. Thế mà giờ đây, trong đêm premier này, thật bất ngờ một số đông khán giả Việt Nam mới được hưởng! 

#Nhiên