Lần thứ 6 cùng với “Đi Tìm Phong”.
Trước khi bước vào rạp, tôi tự vấn chẳng hiểu vì sao mình vẫn có thể xem bộ phim đến lần thứ 6. Mọi thứ tưởng như chẳng còn có gì bất ngờ nữa. Điều trông đợi nhất có lẽ chỉ là phản ứng của khán giả.
Phải gần 1 năm rồi tôi mới trở lại rạp này. Dù đây không phải một rạp lớn, thuộc vào một hệ thống lớn. Nhưng vì đã từng đến, đến nhiều lần vào năm ngoái, tôi rất tin vào sinh khí của nó. Đây không phải là một nơi chốn đìu hiu. Lượng khán giả luôn tấp nập và chắc chắn là rất trẻ. Niềm tin đó vẫn rất vững mạnh bất chấp con số chỉ hơn chục người khi tôi nhìn lên màn hình chọn ghế. Lúc bấy giờ là thời điểm cách suất chiếu khoảng 1 giờ đồng hồ.
Rạp chiếu số 2. Suất 20:15. Và tôi chọn hàng J. Ghế 6. Ứng với lần 6 cùng bộ phim. Giá vé vẫn là 50.000.
Thời gian chờ quảng cáo không lâu lắm. Phim bắt đầu ngay. Vẫn có nhiều khán giả đi trễ. Nhưng chắc chắn là lượt vào rạp đông hơn suất 17:00. Ở hàng sau tôi nghe được một tâm sự về một trải nghiệm mà chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ bước qua. Có hai bạn nữ đã xem “Chuyến đi cuối cùng của chị Phụng” từ 4 năm trước. Con số, cách khoảng 4 năm được lập lại và trở thành trái tim trong câu chuyện của 2 bạn. Thực tế này cho tôi thấy rõ rằng nhu cầu của phim tài liệu là có thật. Và kỷ niệm cùng dòng phim tài liệu Việt Nam đã là một phần không thể nào quên trong hồi ức thanh xuân của nhiều người.
Đôi khi tôi tự hỏi việc chọn phim của các rạp có đưa tới một sự thật. Đó là “Đi Tìm Phong” bật ra khỏi toàn bộ số phim ra rạp trong tháng 10. Phần nhiều trong số đó là các dạng phim kinh dị hoặc có màu sắc huyền bí, u ám. Phải chăng đã có một quan niệm trong tư duy kinh doanh phim ảnh? Tháng 10 là cơ hội chỉ dành cho những gì mang không khí của ngày 31, ngày halloween. Nhưng đó là ngày cuối cùng. Còn những ngày còn lại thì có liên quan gì? Đặt cược hết 30 ngày vào 1 ngày, liệu có phải là một nước cờ chính xác?
Tôi không biết. Nhưng tôi cảm thấy đang có một bước ngoặt rất đặc biệt. Sự ngẫu nhiên xuất hiện của Đi Tìm Phong liệu có thể trở thành một cú lật đảo và tạo nên chuỗi bùng phát hay không? Tôi không biết. Nhưng chắc chắn rằng ngay lúc này đây, “Đi Tìm Phong” đang có một thế đứng rất độc đáo, riêng biệt và cũng đầy sức gọi mời.
Suất chiếu 20:15 tạo ra một sinh khí với cường độ mạnh hơn suất chiếu ban chiều. Tôi trước khi vào rạp và tôi sau khi ra khỏi rạp là hai biểu hiện khác biệt. Hơi mệt mỏi. Trước. Và đầy hân hoan. Sau. Chính khán giả đã trao tôi nguồn năng lượng tươi mới. Và sự thật là bộ phim vẫn tạo được thêm cho tôi những điểm lắng mới trong cảm xúc và suy tư.
Tôi ngồi đếm số người đang bước ra cửa. Một. Hai. Ba. Mười một. Mười Hai. Mười ba. Hăm hai. Hăm ba. Hăm bốn. Ba ba. Ba bốn. Ba lăm. Bốn mươi. Bốn mốt. Rồi thôi… tôi không đếm nữa! Đám đông đâu còn đi theo một hàng. Họ đã đồng loạt đứng lên hòa vào nhau. Không thể đếm được nữa…
Điều cảm động nhất hôm nay là sau suất chiếu tôi nghe những tiếng vỗ tay. Những tiếng vỗ tay thật nhẹ. Ở băng trước. Ở băng sau. Không có một hoạt náo viên nào đó đứng lên để làm thành một tràng pháo. Đây không phải là đêm của một hội liên minh khán giả. Khán giả đến từ nhiều nguồn. Đơn lẻ và không liên quan gì nhau. Nhưng vẫn có tình yêu. Phản ứng yêu thương vẫn xảy ra. Và tiếng vỗ tay thầm lặng, đứt quãng là minh chứng.
Đêm nay, một mối tình đã viên thành!
#Nhiên