16.10.18

Naoko và tôi | NW#3

Norwegian Wood, The Beatles, Trần Anh Hùng, Haruki Murakami, Đạm Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Toru cầm lá thư của Naoko vùng chạy lên cầu thang. Tôi nhìn theo những bước chân. Xoay xoay xoay. Và xoay! Những vòng xoắn ốc nối tiếp quay cuồng.

Naoko đi trước. Toru cố rượt theo. Nhưng dường như không sao bắt kịp. 2 bóng người. 2 chiếc áo trắng buốt. Và cả một vùng đồi xanh xanh xanh, xanh tận chân trời. Luồng di chuyển ngang dọc, xuôi ngược như zig zag. Có quá nhiều ẩn ngôn không lời! Một cú máy dài với bao nhiêu dư ba trong ánh nhìn.

Đó chỉ là 2 trong rất nhiều ấn tượng thị giác. Bản phim đẹp. Màn hình lớn. Khán giả trên dưới 50. Dù chưa phải là không khí điện ảnh thật sự nhưng tôi hài lòng! Đây mới thật sự là xem, là lần xem đầu tiên. Cảm giác ngỡ ngàng, liêu trai như cái cách Toru chà tay lên phiến đá (vì ngỡ đây như là mơ) trong lần đầu tiên nhìn thấy Naoko (sau cái chết của Kizuki).

Naoko đẹp, quyến rũ và lạnh giá. Nàng là mùa đông màu trắng. Ngược lại là Midori nóng bức, bạo liệt sắc xanh của mùa hè. Midori cũng đi trước và đưa Toru vào những ngẩn ngơ quay mòng. Nhưng Trần Anh Hùng đã chọn Naoko. Người đạo diễn đã chọn mùa đông. Poster là một minh chứng. Và trong phát biểu với báo chí, người-được-Murakami-chọn cũng đã có lời khẳng định.

Naoko còn là hiện thân cho cái chết, cho sự chết. Đó là thao thức của tôi, của Toru. Thao thức hiểu về cái chết, hiểu về sự chết. Thao thức của Watanabe hay là wanna-to-be. Thao thức của muôn người trong muôn đời. Thao thức khơi nguồn cho bao nhiêu gắng cố, bao nhiêu nỗ lực phá xuyên vào tận cùng bản thể của Naoko. Hiểu biết đâu thể nào như sung rụng. Hiểu biết chỉ chờ đợi những trái tim một dạ lên đàng.

Thế nên, Naoko, cô ấy và tôi, hãy còn là ám ảnh! Mãi mãi!

#Nhiên
Nhật ký sau buổi xem phim cộng đồng 14.10.2018 tại Sài Gòn