2 em đi chung với mình, một em gái sinh năm 94, một em trai sinh năm 93.
Mình xem Ida mà ngỡ như là phim Nga. Về sau mới biết là phim Ba Lan. Chuyện phim kể về 1 nữ tu một lần nọ rời nhà thờ về thăm nhà. Không hiểu có phải là định mệnh không vì trạng thái của mình bây giờ cũng không khác gì với ma soeur này. Hẳn nhiên mình không có hoặc ao ước dâng hiến cuộc đời cho một đấng tối cao nào đó bây giờ đây rất yếu ớt. Nhưng nhưng thắc mắc của mình về đời, về người, về tình, về dục lại trùng khớp. Xem phim mà cứ như soi gương.
Mình bần thần và chẳng biết gọi tên cảm xúc lúc này. Mình quay qua hỏi 2 em. Em gái nói chẳng hiểu gì về bộ phim. Em trai lúc nãy hơi mệt nên có ngủ một quãng trong buổi chiếu. Mặc dù vậy em vẫn hiểu. Nhưng em lại bảo hiểu được phần nào đó nhưng không muốn hiểu thêm.
Hiểu mà không muốn hiểu. Ôi trời ơi! Mình tặc lưỡi, chỉ biết lắc đầu thôi. Chẳng thà cứ như em kia. Không hiểu gì cả. Mình chấp nhận sự thành thật đó. Nhưng sao sự thành thật này, hiểu mà không muốn hiểu, mình khó nuốt trôi quá. Với em gái, mình có thể thất vọng nhưng vẫn còn hy vọng. Còn với em trai, mình chán nản, mình tuyệt vọng luôn.
Nguy hiểm nhất chính là thái độ không muốn hiểu. Nó chặn đứng mọi đường vào của hiểu biết, của tri thức. Mình tiếc nuối. Mình sợ nhất là những tư duy như vậy. Nhưng mình đành thôi! Mình đâu thể làm gì hơn! Một người chưa hiểu biết thì không thể nào giúp người khác hiểu biết. Mình kéo 2 em vào đây thì cũng xem như là nỗ lực của mình rồi. Một nỗ lực cho người. Còn bây giờ mình phải nỗ lực cho mình.
Mình chưa hiểu bộ phim như em gái. Và không như em trai. Mình chưa hiểu và mình muốn được hiểu. Mình sẵn lòng dành thời gian, sự suy ngẫm, nghe kỹ, nhìn kỹ để hiểu.
#HồngNhiên