1.6.17

XANH | Đảo Của Dân Ngụ Cư | -56

Đảo Của Dân Ngụ Cư, Đạm Nhiên

Từng ngủ đêm nhiều ở Đồng Nai nên tôi đoán khuya nay nhiệt độ tầm 27, 28. Trở mình, ngồi dậy, định thần rồi đi dạo nơi khoảng sân rộng. Giờ là 4, 5 giờ đêm. Khí trời thật trong mát.

Tôi đi xuống đồi rồi nhìn lên. Bóng cây tùng vút cao sừng sững. Đồi này hình như chưa có tên. Tạm gọi là đồi Tùng vậy. Chiều hôm qua, tôi đã chọn được một chỗ ngồi tốt. Kế hoạch đón bình mình nhờ đó mà nhiều phần thành tựu. 

Đã nghe nhiều về đồi Tùng. Mong muốn của tôi là có 1 đêm 1 ngày tại nơi này. Chỉ một mẩu tin và thêm một chuyến xe nữa, tôi đã yên vị dưới bóng mát cỏ hoa. Chủ nhân không ngần ngại mà ân cần đón tiếp. Tôi cảm kích lắm! 

Không có gì ngoài sách nên tặng phẩm đáp lại lòng mến khách cũng là một quyển sách. Bất ngờ thay đó là cũng chính là tác phẩm đã đổi đời chủ nhà. Quyển mà tôi âm thầm mang tới có chung tác giả. Cái khác chỉ là dịch giả. Sách xưa (được tặng từ một cố nhân cách nay phải hơn 40 năm, tôi đoán vậy) dịch từ tiếng Anh. Còn sách nay là ấn phẩm mới được chuyển ngữ từ bản gốc tiếng Đức. Điều tôi lạ hơn là người nhận sách cho hay đã khoản đãi người tặng. Lý do: được giới thiệu một quyển sách có giá trị. Tôi thầm nghĩ lối ứng xử ấy hình như ít thấy bây giờ. Nhưng tôi lại muốn noi theo. Cũng từ ngày này mà tôi muốn noi theo. Tôi muốn vận dụng lại lối người xưa ấy.

Thêm một bất ngờ, đồi Tùng cũng từng là địa điểm quay cho một bộ phim. Đoàn làm phim nghe nói cũng không phải trả khoản phí nào. Người tôi diện kiến không phải chỉ mến sách mà còn có lòng nâng đỡ điện ảnh nước nhà. Niềm vui cứ thế mà nhân lên, nhân lên.

Mặt trời tỏa rạng, nắng sớm soi chiếu, chim ca hót mừng và gió... Gió mạnh lắm! Cũng nhờ hàng cây rậm rạp mà sức gió tản mác. Tôi ngồi từ khuya nên nhận rõ từng nét đổi thay đất trời. Hình ảnh ngọn núi phía trước dần hồng tươi trước hừng đông. Hẳn là núi Chứa Chan Gia Lào. Nơi đây nghe nói từng là lô cốt. Có khi trực thăng đã một thời xuống lên muôn lượt. Đạn từng bắn, bom từng rơi thì chắc chắn phải có máu đổ, phải có xác người. Đồi Tùng trồng nhiều cây thuốc. Nghiệp sát trong tầm sát thương của súng đặt ngay bóng cây nhờ vậy mà được hóa giải theo năm tháng. Tôi cho phép mình thanh thản bởi cũng đã góp chút sức mọn vào sự bằng an cho những ai khuất mặt. 

Tôi còn mất thêm một buổi sáng nữa để nhìn rõ diện mục của đồi Tùng. Đến trưa thì tôi thu xếp đồ đạc, dùng bữa cơm chay lần thứ 4 rồi quay về thành phố.

Vật duy nhất nằm lại là quyển sách tặng, quyển sách bìa màu xanh, màu của sự soi chiếu, màu của sự gột rửa, màu của nước. Sắc màu ấy như một điềm báo cho 56 ngày sau... Cũng một sắc xanh khác sẽ đến...chan chứa tâm hồn. Một trái tim xanh giữa lòng biển xanh.

Nhiên.
14.4.2017