Cô Phi Phụng góp dự vào một trong những cảnh mà theo tôi là quan trọng nhất. Đó là cảnh quán Đêm Trắng, đó là khung hình thiết lập bối cảnh cho câu chuyện.
Có những con người say sưa. Họ nhảy múa. Họ hát ca. Họ điên đảo. Và Chệt Liếm thu lợi từ chính những con người này. Ông chủ của quán Đêm Trắng, ông chủ Đảo Của Dân Ngụ Cư sống được là nhờ sự say sưa của người khác. Cảnh ấy không có gì cũ cả. Quần áo, nội thất có thể đã là thời xưa. Nhưng những say sưa ấy thì vẫn đang hoành hành thời này. Cũng bấy nhiêu đó con người đang ngày đêm nhảy múa, hát ca và điên đảo. Có thêm máy móc hiện đại, cường độ phóng dật của họ gây nhức nhối thêm trăm lần. Và cũng có người ngồi đó ráo hoảnh, đếm tiền giữa đám đông cuồng loạn hét la.
Xem những cú rung, lắc, giật của máy quay mà tôi phóng chiếu về thì hiện tại. Mấy ai chọn con đường tự tỉnh? Mấy ai chọn kế sinh nhai bằng cách khiến cho đồng loại tỉnh táo?
Nhiên
22.6.2017