Tôi bước ra khỏi rạp. “Đảo của dân ngụ cư”. Cảm tưởng như đang tiếc nuối khi phải chia xa một thứ gì đó. Chỉ là mới gặp mà tưởng chừng đã biết. Từ lâu. Lâu lắm…
Cách nay cho đến mai sau, hẳn sẽ là rất khó. Để quên. Cái ốc đảo, vũ trụ của Đỗ Phước Tiến, của Nguyễn Quang Lập, của Hồng Ánh và còn rất nhiều con người khác nữa. 25 năm. Từ truyện ngắn đến kịch bản chuyển thể và giờ là một tác phẩm điện ảnh. 25 năm. Dài như tuổi trẻ. “Đảo của dân ngụ cư”, cái tên không biết đã luân hồi mấy lượt? Để thêm một độ nữa…xuân thì.
Cách nay cho đến mai sau, hẳn sẽ là rất khó. Để quên. Cái ốc đảo, vũ trụ của Đỗ Phước Tiến, của Nguyễn Quang Lập, của Hồng Ánh và còn rất nhiều con người khác nữa. 25 năm. Từ truyện ngắn đến kịch bản chuyển thể và giờ là một tác phẩm điện ảnh. 25 năm. Dài như tuổi trẻ. “Đảo của dân ngụ cư”, cái tên không biết đã luân hồi mấy lượt? Để thêm một độ nữa…xuân thì.
Phim đẹp. Dàn cảnh, con người, bài trí, chung quy đều đẹp. Tạo phẩm của Lý Thái Dũng có thể gây bàng hoàng thị giác cho những ai tiếp xúc lần đầu. Tôi đã xem “Cha cõng con”. Thực tình tôi cũng không phải là người xem nhiều. Nhưng duy một phim ấy thôi thì tôi cũng hiểu, nếu bàn tay này tiếp tục ở một nơi khác, nơi ấy hẳn phải đẹp. Điều đó như một sự hiển nhiên, không cần bàn cãi.
Nhạc hay. Điều lo lắng nhất của tôi là âm nhạc trong phim, nhất là phim Việt. Đặt nhạc đúng nơi, dừng nhạc đúng chỗ, vô thanh xen kẽ hữu thanh là nghệ thuật. Nếu không cẩn trọng, sự đặt hay dừng sẽ hủy hoại cả công trình. Chẳng hiểu vì sao tôi lại ưu tư về phần âm nhạc của phim này trước giờ công chiếu. Có lẽ tôi đã quá mến yêu nên tôi mềm yếu. Lo sợ những dự cảm tốt đẹp vì âm nhạc mà cho đi mai một. Nhưng rồi khi phân cảnh cuối cùng khép lại, tôi ngồi lâu hơn. Nán chờ. Điều tôi muốn biết nhất chính là cái tên đằng sau. Ai đứng sau tất cả những réo rắt vĩ cầm và phím đàn đen trắng? Nguyễn Mạnh Duy Linh. Tràng pháo tay động viên cần phải cất lên thêm nhiều nữa.
Hiệu ứng diễn xuất liền mạch. “Đảo của dân ngụ cư” lấy bối cảnh một quán ăn ở duyên hải Miền Trung. Dưới mái ngói âm dương, liên minh của Hoa Kiều gốc Phúc Kiến, người Ấn, người Khmer được trình hiện bởi một đội ngũ nhân sự hùng hậu. Kinh nghiệm, thực lực song hành thần tượng, thanh xuân. Ngay từ đầu khi nghe danh xưng, tôi đã nghĩ đây thực sự là equipe rất mạnh. Và thực tế là họ đối ứng nhuần nhuyễn khi hòa bình lẫn khi xung đột. Tách ra một góc, biệt lập, họ vẫn lấp lánh. Như sao đêm. Ai cũng có những tương phản kịch liệt. Giữa bên ngoài, trong thâm sâu. Tất cả đều có thể tự mình phát nổ. Hoàng Phúc, anh đã có một vai diễn mà tôi nghĩ là để đời. Tất cả các lớp vai trong bộ phim này không khác một cánh đồng màu mỡ, bất tận. Chiều sâu giác quan bao nhiêu thì sẽ khai phá bấy nhiêu tầng mức.
Chất thơ sâu thẳm. Tự thân Đảo và những con người ngụ cư trên ấy, tự thân cái tên, tự thân câu chuyện đã trầm tích vẻ đẹp của thi ca. Hãy thử một lần trong đêm thâu, trầm tư theo nhịp thở và thầm đọc từng chữ, từng hàng! Tôi tin bạn sẽ có những dư chấn ngọt ngào, không những cho thính giác, mà là cho trái tim của bạn. Tôi không biết đời sống riêng tư của Hồng Ánh. Nhưng tôi hồ nghi chị đã phải lòng với thi ca, với ảo hóa của ngôn từ. Và chị hẳn sẽ day dứt lắm nếu phải bớt đi những câu chữ trong nguồn gốc. Thế cho nên chị đã xếp đặt nam chính đọc lại. Một ít thôi. Để không phải ly biệt nguồn thơ lai láng, ngút ngàn. Mà phim thì phải dùng ảnh, phim thì phải dùng những hoạt cảnh để chan chứa ý tình. Phim vì vậy cũng không xa thơ lắm. Nếu đã trót yêu thơ, bạn sẽ lưu luyến và nhớ nhung phim này.
Đây mới chỉ lần đầu của tôi. Vượt một quãng đường xa từ quận 6. Không biết canh tính và lơ là các mốc thời gian nên tôi đến trễ mất 20 phút. Tôi chưa đủ sức để viết dài thành một bài hoàn chỉnh. Cảm nhận “Đảo của dân ngụ cư”, cảm nhận một bộ phim, đâu chỉ một đêm là xong. Ấy là học kỳ của mười năm, hai mươi năm. Và thật sự thì tôi không biết mình có đủ kiến thức để viết thêm điều gì khác nữa. Nhưng một điều chắc chắn là tôi sẽ xem thêm. Một lần nữa và một lần nữa.
Mong chờ của tôi là phim nhanh chóng đạt điểm hòa vốn. Trước tiên là như vậy. Rồi sau đó tiếp tục gặt hái thêm doanh thu. Và Blue Productions sẽ đủ tiềm lực để tái đầu tư, có nhiều thêm những xuất phẩm khác.
Về phần mình thì tôi mãn nguyện. Có được chữ ký của chị Hồng Ánh ngay trên trang kịch bản gốc, tôi hạnh phúc.
Nhiên,
-2 tức còn 2 ngày nữa phim công chiếu
7.6.2017
T/B:
- Khi ra về tôi thấy hai cô, có lẽ tuổi cũng hơn 50, vừa đẩy xe lên từ hầm vừa hỏi đường xá. Tôi không biết hai cô đã vượt một quãng đường bao nhiêu để đến đêm ra mắt. Dù có là bao nhiêu km đi nữa thì chắc chắn hai cô đã khởi hành ở một khung giờ khác tôi, ngay lúc tan tầm. Nghĩ đến khói bụi, chen lấn, ồn ã và căng thẳng, tôi lại miên man về tuổi tác của họ. Đường về còn xa, lại không rõ tường phương lối. Trở ngại nhiều quá, kể sao cho hết mà sự thật thì họ đã đến đây, đã xem trọn, đã vỗ tay. Tôi cảm phục tình cảm nơi họ, dành cho Hồng Ánh, dành cho điện ảnh.
- Tôi tản bộ một hồi lâu ở khu Thảo Điền. Những thước phim sinh động trong từng bước. Rồi chúng vẫn yên vị trong trí óc khi Sài Gòn lướt qua kính chắn. Mở túi quà của đoàn làm phim, tôi thấy có một hộp cá mang nhãn hiệu Vua Biển. Đây là nhãn hàng của anh Đàm Vĩnh Hưng. Tôi không biết đây là quà của anh hay là quà của đoàn đặt anh giao? Tôi phán đoán đó là cảm tình của anh trao gởi, dành riêng những ai đã nhường phần thời gian đến xem phim này. Nếu thực vậy thì tôi trân trọng tấm lòng của anh. Đúng hơn là trân trọng tình yêu của anh đối với điện ảnh. Tiếc là tôi trường chay nên đã nhường phần ấy cho anh tài xế. Mong sao tất cả những tâm tư tốt đẹp này và nhiều thêm những tâm tư tốt đẹp khác sẽ bảo bọc “Đảo của dân ngụ cư”, cũng như bảo bọc nền điện ảnh nước mình.