Vào ngày 14.5, nghĩa là 26 ngày trước thời điểm công chiếu Đảo Của Dân Ngụ Cư, tôi đã gói gởi quyển sách này ra miền Bắc. Con số 26 chắc chắn không xuất hiện trong tâm trí của tôi thời điểm ấy. Cả cái tên bộ phim nữa. Chuyện nhớ ngày, nhớ phim chỉ là mãi về sau.
Sách chờ người
Quyển sách bìa xám này đã bên tôi một thời gian dài. Hẳn phải 5 năm. Tôi rinh sách về sau hai lần nhìn thấy tác giả. Đầu tiên là tại một trường đại học. Sau đó là một khu vườn. Đây là một tuyển tập các bài văn lẻ. Chúng khiến tôi ưa thích, nhất là cách hành văn. Một ngày nọ, tôi rùng mình nhận ra giọng văn của Chuyện Và Truyện đã hòa vào giọng văn của tôi. Khi mở lối cho con chữ thì tôi bàng hoàng nhận ra mình không còn là mình. Không gươm giáo, không thuyết phục, không ân nghĩa, tiếng nói ấy thực đã xâm chiếm tâm hồn. Tôi gấp sách và chẳng màng mở ra một lần nào nữa.
Tôi có thói quen gởi sách đi. Tôi nghĩ đơn giản, sách sống là sách chạm tay người. Tôi sống như những gì mình nghĩ. Đã có bao nhiên lần đóng thùng, gấp xếp. Vậy mà không hiểu sao tôi vẫn giữ lại Chuyện Và Truyện. Càng về sau thì tôi càng cân nhắc việc lìa xa với bất kỳ trước tác nào. Với riêng thể loại này, tôi muốn chờ một người xứng đáng, một người mà tôi tin rằng khi cầm lên, thâu nhận, khả năng cảm thụ văn học của họ sẽ tăng tiến. Và trong một diễn tiến âm thầm, nhân duyên với điện ảnh cũng được tạo lập.
Tôi vô cùng cảm kích khi cuộc đời tươi đẹp đã đưa đến cho tôi một đáp án, một đáp án tuyệt diệu trong tháng 5.
Người Thầy đầu tiên
Quay lại với ký ức 5 năm, nếu tuân theo đúng tư tưởng “nửa chữ cũng là Thầy” thì chắc chắn người đã viết ra tác phẩm trên là người Thầy của tôi, người Thầy đầu tiên trong lĩnh vực điện ảnh. Chính trong một buổi trò chuyện trong khuôn viên một trường đại học, hai thắc mắc hệ trọng của tôi từ bao năm trước đã được Thầy giải đáp rõ ràng, rành mạch và khúc chiết.
Hai thắc mắc đó là gì?
Thứ nhất, ngôn ngữ điện ảnh là gì?
Thứ hai, thế nào là một bộ phim giàu ngôn ngữ điện ảnh?
Tôi vẫn còn nhớ ngay trong buổi hôm ấy, tôi đã mạnh dạn giơ tay hỏi một câu thơ ngây mà cho đến phút giây này tiếng cười của khán phòng hãy còn vang vọng. Giờ đây ngồi trông chừng chuỗi ký tự được dánh dấu -26, không một chút tự ti nào nhen nhóm trong tôi. Điều tôi cần nhất vẫn là thơ ngây. Thơ ngây ngày đó chưa bao giờ phai nhạt. Chính nhờ thơ ngây mà tôi đã chú ý vào một thông tin trên báo mạng. Chính nhờ thơ ngây mà tôi không ngại tìm đến một nơi chưa bao giờ thuộc về mình. Chính nhờ thơ ngây mà tình yêu thứ bảy tưởng chừng đứt mạch thì nay phục sinh chan chứa tràn trề…
Nhiên