Tôi đứng dưới tầng một thì bất ngờ thấy anh Hưng đang trên thang máy. Nhân dáng anh dần thu ngắn tầm nhìn. Bề ngoài không khác gì một người 30 tuổi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thu nhận hình ảnh của anh ở một khoảng cách gần như vậy.
Tôi dự định đi bộ dạo mát ở khu Thảo Điền nên một lát sau mới rời khỏi tòa nhà. Vừa bước ra thì thấy chiếc xe đang chầm chậm lướt ngang. Lại một lần nữa, tôi thấy anh. Lúc này anh đang đưa tay đóng khép cửa xe.
Bốn tháng trước, lần đầu tiên tôi viết thư cho anh. Nếu tôi không lầm thì anh chính là nghệ sĩ giải trí đầu tiên mà tôi viết thư. Tôi viết một mạch ngay trong đêm để sáng hôm sau kịp ôm hết sấp thư tay đến khu Bắc Hải. Tôi tưởng như đó là cơ hội duy nhất. Bất ngờ anh hồi âm qua tin nhắn. Vậy là anh đã đọc thư. Nội dung chỉ có 2 người biết. Với tôi, sự riêng tư đó thực là niềm vui lớn. Kể từ đó, tôi được anh kết bạn. Trong danh sách bạn bè facebook của mình, nếu tôi không lầm, anh là ca sĩ chuyên nghiệp đầu tiên xuất hiện. Tôi tin "nhỏ là đẹp", "một là đủ". Một và chỉ một. Tôi chỉ cần một người trong một lĩnh vực để mà dõi theo và đón đợi. Nếu có nhiều hơn thì tốt. Nhưng một thì đã thỏa nguyện.
Và cũng chính từ tài khoản của anh mà dòng thông tin về bộ phim "Đảo Của Dân Ngụ Cư" lan truyền. Tôi không đọc báo mạng. Tôi cũng chưa biết kênh thông tin điện ảnh chủ đạo nào. Chính anh là người đã mang Đảo đến cho tôi.
21 ngày sau đêm công chiếu 9.6, tôi đã gửi một tín nhắn cảm ơn anh. Chắc là tin nhắn ấy trôi dạt mất rồi...dạt trôi trong hàng ngàn dòng tin tìm đến anh mỗi ngày. Anh hẳn đã quên tôi. Riêng tôi thì còn nhớ. Cái tinh thần mang giấy bút để đi xem phim như lời nhắn gửi của anh đến người hâm mộ trong những ngày Đảo Của Dân Ngụ Cư ra rạp tôi chưa từng chứng kiến tiền lệ. Thế nên tôi sẽ luôn nhớ.
Còn nhớ! Làm sao quên?
Nhiên
30.6.2017