Từ khi trót yêu đứa con có tên Đảo thì tôi buộc phải tìm hiểu về người mẹ. Lắng nghe mẹ, haizz, cảm giác chẳng phải như bài của Châu Kiệt Luân. Hôm bữa nghe mẹ nói là con tôi không phù hợp với tuổi teen (nếu tôi nghe không lầm) thì trong lòng có đôi phần bực bội.
Tôi không biết định nghĩa tuổi tin tuổi tiếc là như thế nào. Theo đầu óc của một đứa theo chủ nghĩa tối giản thì cứ lôi hết vốn liếng tiếng Anh nghèo nàn ra mà đếm, thớt tin, pho tin, phích tin…bờ la bờ liếc gì đó đến con nai là hết. Vậy tuổi teen trong sự ngu muội của tôi là từ 13 đến 19. Con của chị đã được dán nhãn là trên 18. Thế thì em chưa 18 không phải là đối tượng. Như một lẽ dĩ nhiên. Mình đâu cần phải lập lại nhỉ, ahihi.
Bữa nay vì tình yêu với đứa con tôi lại phải hy sinh sự riêng tư để lôi hết ra ánh sáng cuộc chuyện trò giữa 2 đứa 8x và 9x về bộ phim này.
8x là tôi nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình thuộc về 8x. Dù vòng tròn bè bạn nhỏ hẹp nhưng tôi thân thiết với các bạn 9x hơn. Đặc biệt là các em xinh xinh cầm tinh con ngựa. Hay các em hùng hùng hổ hổ bản mệnh Thổ. Nói đến mạng Thổ lại nhớ Tzuyu (I love Tzuyu! pặc pặc, ONCE forever, chíu chíu).
Và đây…tâm sự thầm kín của 2 tâm hồn 9x sau giờ chiếu Đảo Của Dân Ngụ Cư vào ngày 15.6
o0o
- Em, sao? Coi xong rồi thấy sao?
- Em cũng hổng biết nói sao nữa. Cái ngôn ngữ của em nó... nó không có nhiều để nói.
- Rồi OK. Để anh nói luôn cho. Thấy Nhan Phúc Vinh s-sao?
- Anh Vinh hả? Um… em thấy…vai này… hình như nó dễ quá hay sao á…
- Dễ? Ý em là vai Miên không đủ để Nhan Phúc Vinh bung hết tất cả khả năng diễn xuất phải hông?
- Dạ, đúng rồi đó. Em thích ảnh diễn mấy vai đểu đểu. Vai này thấy hiền quá. Đô em phải cao hơn.
- Thì Vinh chỉ là tuyến phụ thôi mà. Nhớ là Vinh không cần phải cast luôn đó. Tham gia giống như hỗ trợ cho các em trẻ thôi.
- Vậy hả anh. Vai Phước với Chu phải cast à?
- Ừ, dĩ nhiên rồi. À mà thấy Phước sao nà?
- Phước hả… (mắt lấp lánh), sáu múi sáu múi…bao gắt!
- Tôi hỏi là tôi hỏi diễn xuất nha bạn!
- (Cười), dạ, ảnh hát hay, Không sao mà! Đã có Anh Hai, nói chung là cưng đó…
- Trời ơi, cái gì dzậy. Phim! Cô nương! Sing my song đâu đây. Triệu hồi hồn về!
- (Cười), um (suy nghĩ)…um…
- Thôi để anh nói cho… Phước có chất giọng. Nói năng uyển chuyển. Nói được như vậy tức là có nhạc ở bên trong. Nhưng mà Phước là nhạc sĩ hát mà. Như vậy thì coi như là mình…rinh từ ngoài vô phim vậy đó. Nhưng mà cái giọng đó…nó quyến rũ ghê hồn. Khả năng cảm thụ văn học phải cao thì mới có thể có được cái giọng đó. Anh nghĩ một là trời cho Phước. Hai là tự luyện. Với lại, chị Hồng Ánh là người bên kịch. Giọng chị nó cũng khủng khiếp lắm. Nó như ong mật. Nghe mà mê… mà mệt... Cái giọng (xuýt xoa) chết người đó. Nghe phải tỉnh lắm chứ không là nghiện ngập. Nói chung là về đài từ thì thôi rồi… Phim này về mặt đài từ thì khóa mõm…khỏi nói…không có gì phải bàn. Nói ra sợ mình như đang nói dư ớ. Nhiều phim Việt, đài từ (tặc lưỡi)… nói thiệt…tệ.
- À, Đảo đoạt giải mà… Phước nữa…(cười)…
- Trời ơi trời, đúng đài hay sao vậy trời…mình là mình ghét gặp mấy đứa fan cuồng lắm nha.
- (Cười), phim đầu của người ta vậy là thành công rồi. Nói tiếng Anh như gió á.
- Thấy diễn được hông?
- Ừ, thì cũng được. Xem thấy dễ chịu. Chứ em là em ghét mấy cái thể loại đồng tính ẻo lả này nọ. Em thích trai đẹp nhưng là trai anh hùng.
- Như cái phim hồi nãy mới giới thiệu trước khi vô phim Đảo đúng hông?
- Dạ, đúng rồi. Tối ngày cong với thẳng, thụ với mỹ cái gì. Có cho tiền cũng hổng đi. Nhìn…Ớnn… Ngánn.
- Chu sao em?
- Chu hả…chỉ…
- Ngọc Thanh Tâm nhỏ hơn Phước đó em.
- Ủa, vậy hả…Sao nhìn già dữ?
- Ừ thì mặt già nhưng người ta còn nhỏ. Với lại, khuôn mặt của Tâm nhìn già dặn vậy thôi. Bạn đó còn nhỏ lắm. Nghe nói chuyện là thấy liền. Anh nghĩ hợp vai. Chu thì lúc già lúc trẻ. Lựa mặt như vậy là đúng rồi. Đóng như vậy là đạt.
- Cái ngôn ngữ của em nó nghèo nàn…thiệt là…hổng biết nhận xét sao nữa.
- Tuyến diễn viên thực lực em thấy sao?
- À, Xiếm Hoa anh. Em thấy diễn được nhất là cô Ngọc Hiệp đó. Em nghĩ Xiếm Hoa là mấu chốt của phim này.
- Còn cảnh phim, quay phim, em thấy sao?
- Em cũng không biết nói sao. Ngồi coi credit thấy tên Pháp không. Thấy tên Pháp tự nhiên nhớ phim Người Tình.
- Nữa. Tập trung vào Đảo nha. Không lan man ra bên ngoài.
- Dạ…để em coi thử coi còn gì để nói hông…(suy nghĩ)
- Nhận xét về bối cảnh đi.
- Phim quay ở Hội An phải không anh?
- Ừ.
- Em thấy mấy cảnh ở bên ngoài như đường xá rồi biển nữa… hình như nó không có giống. Em đi Hội An hoài mà. Hội An giờ làm gì còn con đường như vậy. Hội An giờ là tiền. Money. Money. Money.
- Anh nghe đâu có quay ở Huế nữa đó. Chắc em nói đúng đó.
- Còn gì nữa không?
- Um…
- À…cảnh bạo lực thì sao em, cha đánh con, chồng đánh vợ?
- Trời ơi, mấy cái bạo hành…Việt Nam mà…sự thật chứ còn gì nữa. Ở ngoài nó còn nặng hơn. Mấy cái này còn nhẹ.
- Cảnh sex?
- Sếch với xiếc, em thấy chẳng có gì đặc biệt. Em qua tuổi dậy thì rồi. Em coi trailer thấy nhiều người nói câu view. Em thấy mắc cười. Chị Hồng Ánh đâu phải dạng làm phim câu khách rẻ tiền.
- Vậy là em là coi phim là vì cái tên Hồng Ánh ha?
- Đâu có. Em có biết chị Hồng Ánh đạo diễn đâu. Em đâu có rảnh lên mạng.
- Chứ em từ đâu mà biết phim?
- Instagram.
- Cái gì? Trên đó cũng có thông tin về phim này nữa hả?
- Em cũng không nhớ nữa. Em không dùng face, chỉ xài ins thôi. Chắc là em đọc báo mạng quá.
- Ủa, mà em nhớ anh có xài Instagram mà.
- Anh bỏ lâu rồi. Tập trung vào một thứ thôi. Gom lại 1 chỗ, tâm hồn nó mới mạnh. Giờ anh thì anh viết blog. Face là nơi anh dẫn link, không muốn mở rộng bạn bè gì cả. Cứ đem link dán lên đó rồi thôi… Với lại, viết blog chính ra để cho em đọc đó. Vài người bạn khác nữa. Gầy dựng không khí điện ảnh! Làm nhỏ thôi. 5, 6 người là được. Em biết anh mà. Nhỏ là đẹp.
- T.O.P bị bắt rồi đó anh. GD thì mới ra bài mới. Hát như 1 đứa phê cần. Nhìn tội tội. Thương ghê!
- Ừ, anh đang thắc mắc là đứa mất dạy nào đưa T.O.P vào đường nghiện ngập. Muốn chửi thề ghê luôn á! Đậu xanh rau má. Mà thôi bỏ đi. Quay lại Đảo nào…
- Dạ.
- Vậy là em coi phim không phải vì Hồng Ánh ha? Thế thì cái gì nó đưa tới việc em quyết định coi phim này?
- Đầu tiên là cái tựa phim. Tự nhiên nghe là thấy muốn coi. Sau đó đọc cốt truyện thì quyết định tháng 8 đi coi. Rồi thấy tháng 6 có. Mừng húm. Đi luôn.
- Kịch bản anh đưa em, em coi chưa?
- Có, em đọc vài trang. Mà em đọc yếu lắm, anh ơi. Một tháng em đọc mới xong 1 quyển. Em đang ưu tiên đọc 5cm/s.
- Nữa, nữa… Bạn quay lại Đảo dùm tôi nha. Shinkai Makoto bỏ qua đi.
- (cười, ra dấu Ok)
- Rồi, còn gì nhận xét về phim này nữa hông?
- Thật sự là em chưa hiểu hết phim này. Em cảm giác nó có một cái gì đó bên dưới, mình chưa có khui được.
- Nghĩa là phải đi coi lại, đúng hông?
- Dạ, đúng rồi đó. 1 năm phải đi coi lại vài lần.
- Mấy lần?
- 1 hoặc 2, anh.
- Tại sao là 1 năm?
- Em nghĩ năm sau mình coi mình sẽ hiểu khác. Trải nghiệm nhiều hơn thì sẽ hiểu phim hơn.
- Anh ví dụ nha. Nếu đoàn làm phim tổ chức nói chuyện chuyên đề về Đảo để các bạn trẻ hiểu về tinh thần của phim thì em sẵn sàng đi không?
- Dạ, đi.
- Số lượng giới hạn nha, khoảng 30 người đổ xuống thôi. Cần là cần những khán giả chất lượng. Phải đăng ký mới cho vô?
- Dạ, sẵn sàng vào link gõ tên đăng ký.
- Nếu bán vé thì sao. Chịu bỏ tiền ra hông?
- Chịu, anh. Giải ngố mà. Đáng thôi.
- Còn miễn phí?
- Miễn phí thì đương nhiên đi.
- Anh hỏi em miễn phí với bán vé là vì anh nghĩ “của rẻ của ôi”. Phim Hồng Ánh hay những dạng phim tương tự như thế này anh nghĩ phải gọi nó là dòng phim tinh hoa. Muốn hiểu phim tinh hoa thì mình tự nâng cấp mình thành ra khán giả tinh hoa. Không phải là mình coi thường những dòng phim khác hay các khán giả khác. Chỉ là mình thấy… để hiểu những phim như thế này thì …phải học, phải đọc thêm rất nhiều…
- Dạ, em xác nhận rồi mà. Có thì báo em. Nếu không phải giờ làm thì em sắp xếp đi.
- Anh ví dụ thôi mà. Nhưng anh tin đoàn làm phim mà nghe mấy lời của một 9x như em thì chắc họ sẽ vui đó.
Đạm Nhiên ghi