2.6.17

Sổ tay điện ảnh | Đảo Của Dân Ngụ Cư | - 36

Đảo của dân ngụ cư, nhật ký điện ảnh, Góc O, Đạm Nhiên

Thứ Tư, ngày cũng là Tư, tôi thấy thông báo từ trang anh Hưng. Một bộ phim sắp ra mắt. Tiếng “Đảo” đi đầu. Rồi sau đó nối đuôi… “Dân Ngụ Cư”. Cái tên kéo lê những tò mò.

“Đảo của dân ngụ cư”, một bộ phim Việt và đạo diễn là Hồng Ánh. Tôi mường tượng trong đầu thanh sắc của người phụ nữ này. Tôi đã gặp chị lần đầu vào một khoảng thời gian nào đó. Chỉ là lướt qua. Tôi đã nhìn thấy chị trong một bộ phim nào đó. Ký ức thật không rõ. Chỉ nhớ vai diễn là một cô gái yêu một chàng trai rồi buồn khổ vì anh đã có tình nhân. Nhưng hóa ra đó là em gái. (Mãi về sau này, tôi mới hiểu cái “hóa ra” đó, cái tưởng sự thật là thế này rồi vỡ ra sự thật không phải, trong điện ảnh gọi là một “cú lật”). Vai nam chính hình như là anh Quyền Linh. Không hiểu vì sao tôi lại nhớ hoạt cảnh ấy. Cũng không hiểu vì sao tôi luôn thấy điện ảnh của ngày xưa hay hơn đương thời. Những thứ khác của ngày xưa nữa chứ… dường như chúng luôn đẹp hơn hôm nay.

Mất thêm ít giây đọc thông tin về đoàn làm phim, tôi nhanh chóng quyết định. “Đây… đây sẽ là bộ phim Việt Nam thứ tư mình xem trong năm này.” Chưa bao giờ tôi đến rạp nhiều như vậy. Lần này có lẽ sẽ còn đáng nhớ hơn cả. Đây là phim đầu tiên do một nữ đạo diễn dàn dựng mà tôi được thưởng thức. Vì là lần thứ tư và vì tính chất "đáng nhớ" đó tôi có hẳn một kế hoạch ABCD. Vai trò của một người xem thụ động, tôi khước từ. Lần này đến rạp, tâm thế của tôi sẽ là học trò, một kẻ đi học, truy vấn những hiểu biết bên trong mình.

36 ngày nữa phim ra mắt. Ngay tối nay, tôi ôn lại kiến thức nền.

Lục tìm trong Góc O, tôi lôi ra một quyển sổ. Bìa màu trắng, có phần ố vàng và bám nhiều vệt bẩn. Còn đó cả chữ ký và con dấu đã nhòe mực, bút danh của một giai đoạn sôi nổi quên mình. Bên trong lưu giữ những dòng chép ghi lý thuyết điện ảnh đầu tiên. 

 "1, 2, 3, 4..." 

Vào một ngày nào đó, một ngày mưa trong mùa mưa, 4 năm về trước, tôi ngồi lắng đọc The Coffee Break Screen Writer. Vốn tiếng Anh không được sâu dày cho nên tốc độ có phần ì ạch. Tôi đọc rồi dừng. Viết rồi lại đọc và dừng. Cứ thế mà lê lách qua từng trang. Quyển sổ bìa trắng bắt đầu dày đặc những đồ hình và ghi chú. Vài trang bị nhòe đi vì nước mưa thấm ướt. Hẳn là bằng chứng của một thời xê dịch. Định mệnh đã biến nó trở thành cuốn sổ tay điện ảnh. Nhưng đáng tiếc, tôi đã để lòng xao nhãng, dạt trôi theo những thú vui khác. Tôi dừng lại ở chương 2 và vùi lấp luôn những cảm tình hãy còn chớm nở…

…4 năm sau…bàn tay đang lần dở…nét chữ còn đây. Và sách thì yên đó. Sách vẫn thế, vẫn thủy chung chờ kẻ học trò.
  
Nhiên.
4.5.2017


(Tất cả các bài theo chủ đề "Đảo Của Dân Ngụ Cư")