29.8.18

Tiềm năng | SL#12

Có 2 rạp gần Bến Xe Miền Tây. Tôi đã đi cả hai. Nhưng tôi thích rạp này hơn.

Tôi thích sự nguyên chất của nó. Thuần túy là một rạp phim. Không có thêm công năng nào khác. Tôi cũng thích sự đông đúc thường trực của nó. Tôi hay chọn giờ đêm ở rạp này. Mục đích là để đo nồng độ yêu ghét của khán giả. Đêm nay, sự cũng không ngoài dự liệu. Song Lang là lý do cho hơn 2/3 rạp. Không biết có hơn 100 người hay không? Nhưng âm thanh của đám đông tạo nên vô vàn dữ kiện quý báu.

Cũng cần phải nhắc lại là trước đây Đảo Của Dân Ngụ Cư khiến cho tôi muốn đi xem nữa, xem mãi. Nhưng là nỗi vui thỏa một mình. Có lẽ câu chuyện gói gọn trong một quán ăn, trong một khu nhà không khiến cho tôi nảy nở nhu cầu thưởng thức cùng một đám đông. Hoặc cũng có lẽ sự ích kỷ vẫn còn nhiều nên tôi chỉ muốn đơn phương tận hưởng tình yêu điện ảnh.

Với Song Lang, phản ứng muốn đi xem nữa, xem mãi cũng xảy ra. Khác biệt ở chỗ tôi trở nên rộng lượng hơn. Tôi không khó chịu với tiếng ồn. Nếu quá đáng, chẳng hạn như một cô trung niên vẫn còn mở điện thoại xem youtube thì tôi lập tức nhắc nhở. Đây là điều chưa từng. Nếu là trước đây, gặp một biểu hiện như vậy thì tôi cho qua. Đúng hơn là tôi gắng gồng với thảm họa kế bên mình. Nhưng giờ thì tôi vô cùng thoải mải. Từ tốn và lịch sự, “Chị ơi! Phim chiếu rồi sao chị còn mở điện thoại. Chị tắt đi chị. Ảnh hưởng các bạn ngồi ở phía sau.” 

Hay một cặp đôi vào trễ 10 phút. Tôi cũng chẳng lấy làm phiền muộn với sự gây phân tán của các bạn. Tôi chẳng hiểu mình đã thay đổi bởi Song Lang hay là vì cả một tiến trình tập xem phim kéo dài hơn 1 năm bắt đầu đơm hoa. Tôi dễ cảm thông và đôi khi thấy một vài thảm họa từ hàng ghế lại dễ thương nữa. Như hôm nay, đang ngồi xem mà tôi vẫn nghe được rõ là một chị đại nào đó đang gọi điện ở hàng ghế cuối cùng. Tôi đoán vậy. Không thể nào là hàng gần tôi được. Chị ở rất xa. Tiếng của chị xen kẽ tiếng của Phụng và của Dũng. Chị nói về cái gì? Tôi nghe loáng thoáng đâu là, “Tháng này sao em? Sao em cứ để chị phải gọi nhắc là sao?”. Gọi chị là chị đại không hề sai đâu. Phim và đời đúng thật là hòa quyện. Trên sao dưới y vậy luôn.

Hai bạn đi trễ khi kết phim thầm thì. “Sao em không hiểu gì hết?” Tôi đâu có phải là kẻ tọc mạch. Nhưng sát gần nhau cho nên tâm tôi sản xuất luôn một tràng độc thoại, “Trời ơi! Em đi trễ thì làm sao em hiểu? Dũng nó cứ xẹt tới xẹt lui quá khứ hiện tại. Em chỉ lơ đãng vài giây thôi thì đã hỏng rồi đó…!”

Đêm này có 2 ghi nhận mà mỗi khi ngồi nhớ lại, tôi tủm tỉm cười hoài.

Lúc Phụng nói, “bữa này là đám giỗ đúng 6 năm”. Có người nói liền, “Trời, đám giỗ vậy sao còn đứng đây, ba?”. Thiệt! Đang một đoạn tình cảm dạt dào. Thế mà rớt vào một câu nói tàn phá cảm xúc. Nhưng tôi vẫn thấy khán giả dễ thương. Rồi đến đoạn Dũng lấy xe máy chở Phụng đi. 2, 3 người hàng trên giơ tay chỉ trỏ, “Ê! Chợ Vải nè!”.

Và còn vài cái Ê Ê như vậy trong suốt phim. Rồi họ cười theo câu thoại, họ bình luận sau mỗi hình ảnh Sài Gòn xưa hiện ra. Quả đúng là những khán giả hồn nhiên. Không biết là sau này họ có tự tỉnh hay không? Mà thôi tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều. Tôi chỉ vui. Tôi cảm ơn không hết đó chứ. Họ cho tôi, cho miễn phí, cho quá nhiều. Thông tin ngồn ngộn. Cái rạp này quả là kinh điển. Tôi yêu quý nó thật sự! Người Sài Gòn không có lối khen đểu, khen giả, ngoài khen trong khinh. Người Sài Gòn bộc trực, chất phát, yêu ghét rõ ràng. Một khi tôi nói vui là tôi vui thiệt. Tôi nói tôi yêu quý là tôi yêu quý thiệt. Yêu quý và cảm ơn là vì tôi nhận được quá nhiều vốn liếng sống động. Đô bao nhiêu, ga bao nhiêu, trời ơi, có hết luôn! Rõ ràng là những đoạn thoại giao đãi giữa Phụng và Dũng gây được thiện cảm. Và còn những bằng cớ chắc nịch khác nữa. Phải trực tiếp rảo hết mấy vòng rạp mới ra được cái rạp thần sầu này. Và tôi biết mình cần phải mài quần nhiều thêm nữa, nhiều thêm nữa thì mới thu được cái gọi là “lòng dân”.

Song Lang với tôi là phim tiềm năng. Cốt truyện nương theo trục phát triển của sân khấu cải lương. Nghĩa là dù muốn hay không muốn, Song Lang ẩn tàng dân tộc tính hay là căn tính phương Nam. Khán giả xem, họ dễ chạm vào cái tình chung ấy. Họ thấy đó là họ, hay là ông bà, cha mẹ họ, nếu là người miền Nam. Còn miền Bắc, tôi tin rằng họ còn dễ say đắm hơn. Vì một điệu buồn phương Nam luôn là lựa chọn mỗi khi một nhóm bạn miền Bắc vân tập. Luôn là bao nhiêu thì tôi không rõ. Nhưng rất thường, tôi tận mắc chứng kiến bao nhiêu lần. Hễ là một sinh hoạt tập thể theo kiểu thân mật, trải chiếu trà chung thì kiểu gì một bạn miền Bắc cũng muốn ca một bản dân ca Nam Bộ hay vọng cổ. Song Lang có cái tình chung dễ tạo nên sức hút nơi đám đông. Phim có một tiềm năng rất lớn để kéo một số lượng đông đảo khán giả đến rạp. Đó không phải là sự đoán định mơ hồ. Việc đến rạp trực tiếp cho tôi thấy điều đó.

Phim dễ hiểu, phim gia đình, phim dành cho số đông, phim dễ thâu cảm tình. Tiềm năng của phim là rất lớn. Trong tất cả những người tôi đi cùng, khi tôi hỏi cảm nhận, chưa có ai chê phim dở. Có người nói hay, có người nói chưa hay, có người cuồng nhiệt nhưng cũng có người tỉnh táo. Có người chỉ ra vài điểm hạn chế. Nhưng chưa ai nói với tôi là phim dở. Vậy nên tôi có thể cam đoan rằng phim có rất nhiều tiềm năng. Và tôi đang nóng lòng chờ đợi kết quả cuối cùng về doanh số phòng vé.

Đến lúc đó, dù thành bại có như thế nào, tôi tin rằng mình đã có những bước tích lũy cần thiết. Ứng với kết quả chính thức sẽ lại là vô số phân tích và đúc kết nữa. Được trở thành một khán giả hiểu phim hơn, hiểu phản ứng của đám đông với phim hơn thật sự là một điều tuyệt vời, xứng đáng để rèn luyện và trao dồi.

#Nhiên