Tôi liều nghĩ một khi đã nghe Ngô Hồng Quang hát, bất kỳ ai cũng dễ đi đến một kết luận, “Tốt nhất vẫn là nghe trực tiếp.” Đơn giản là vì anh không chỉ hát mà còn đờn, trọn vẹn với ý nghĩa của 2 tiếng “đờn ca”.
Đêm 17 thật sự là một món quà của âm thanh. Cả không gian nữa, không gian cũng là một món quà. Tối giản và ấm cúng. Không một hoạt động nào gây phân tán. Mọi sắp đặt là dành riêng để tiếng đờn và lời ca vút bay.
Tôi muốn dành trang viết này chỉ cho một đoản khúc. Đó là bài Chiếc khăn Piêu.
Đã có nhiều người hát bài này và gây nên tiếng vang. Nhưng với tôi, đêm 17 là trải nghiệm vô nhị. Vì lẽ thứ nhất, đây là lần đầu tiên tôi được nghe trực tiếp bài này. Lần đầu tiên luôn là ký ức muôn đời. Đây cũng là bài khép lại buổi biểu diễn nhỏ gọn tại Ghém. Xao xuyến, bàng hoàng, say đắm. Thần thức vốn dĩ đã bị thôi miên bởi khuôn miệng và những bàn tay thì với tác phẩm này nguồn mê hoặc còn được cộng hưởng bởi một khối năng lượng huyền ảo xoay vần. Trong cầm có xướng, rồi lại có thêm vũ.
Khán giả dường như không biết phải phân chia sự tập trung của mình vào ai. Chỉ trong những ô vuông chật hẹp, cô gái vẫn có thể để lại những ảo giác lấp lánh. Chưa bao giờ tôi có cơ hội tiếp xúc với một nghệ sĩ ở lãnh vực nhảy múa. Thế nên ngay sau phần trình diễn này, tôi đã không ngần ngại đến gặp và xin được chữ ký của bạn. Mong ước của tôi vô cùng giản dị. Ấn dấu tươi thắm này sẽ là khởi đầu cho nhiều hơn những hạnh ngộ khác, với những con người tinh thông sự biến dịch của những luồng không khí và cách làm sao để sức biểu đạt của cơ thể được quyện hòa.
“Khánh Chinh”, có lẽ không bao giờ tôi còn gặp lại bạn nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ đến những mộng huyễn khởi đi từ ngũ uẩn của bạn. Và điều đặc biệt nhất chính là đôi mắt của chồng bạn, bên dưới hàng ghế khán giả. Trong tiết mục ấy, “Chiếc khăn Piêu”, giữa múa và hát, đôi mắt ấy, thật bất ngờ, lại dành hết sự chú tâm cho những thanh âm.
Tôi, cũng như vài khán giả khác, lại có một chọn lựa trái ngược. Đôi tai không thể rời Ngô Hồng Quang nhưng còn thị giác, muôn vàn chảy trôi về bạn.
Tôi vẫn còn giữ niềm ngạc nhiên lạ kỳ của đêm ấy đến mãi hôm nay.
#Nhiên