4.8.18

Nghĩ về suất chiếu thứ 3 | Kfc#6

Kfc, Lê Bình Giang, Đạm Nhiên, Điện ảnh, cảm nhận Kfc movie 2017, Góc O, Góc Nghệ
Chỉ còn 4 ngày nữa cho suất chiếu thứ 3 (ngày 8.8.2018) của Kfc tại Sài Gòn. Tôi thử dò theo hành trình của Kfc (đạo diễn Lê Bình Giang) ở các liên hoan phim (LHP). Thấy những quốc gia sau đây lần lượt xuất hiện: Đài Loan, Đan Mạch, Hà Lan, Ba Lan, Argentina, Mỹ. Hóa ra bộ phim được xếp vào thể loại kinh dị này đã có một vòng quay thật dài trước khi trở lại quê nhà. 

Bắt nguồn từ một phim ngắn được khởi quay để vượt qua kỳ tốt nghiệp lớp đạo diễn của trường Sân Khấu Điện Ảnh năm 2012, băng xuyên một quãng thời gian 6 năm với rất nhiều hy vọng đến thất vọng, dừng chân rồi lại tiến bước, sau cùng, cũng đã có 69 phút liền mạch cho một trải nghiệm điện ảnh mà theo phản hồi tôi vừa đọc được từ hai khán giả nước ngoài, “cái kết của Kfc để lại một ấn tượng sâu đậm nhất trong tất cả các phim tham gia LHP Đông Nam Á tại New York (NYAFF) 2017. Hay một nhận xét khác, “thậm chí còn hay hơn ở lần xem thứ 2”.

Hẳn nhiên, vẫn có những ý kiến khác theo chiều nghịch đảo. Một bộ phim theo dòng Art House luôn là vậy, luôn luôn để lại những tâm tư ngược xuôi. Đó cũng là trạng thái của tôi trước suất chiếu thứ 2 vào ngày 25.7 vừa qua. Khi biết thông tin về ngày chiếu, tôi đã ghi chú vào lịch bàn. Đến khi xem xong trailer, ý định đi xem bị chặn đứng. Cuối cùng “những phim thế này, tư duy kể chuyện thế này chắc chắn sẽ khó được dịp tiếp cận. Không bây giờ thì bao giờ?”. Chính suy nghĩ đó cộng thêm việc lướt nhanh các bài giới thiệu trên mạng đã khiến tôi có mặt tại rạp, đúng 18h45.

Sau 10 phút, ít hơn hay nhiều hơn, căng cứng theo dõi, tôi thở phào. Chứng kiến màn giáo đầu luôn là cơ sở khá kiên cố cho phẩm chất những gì về sau. “Không biết có hay không? Nhưng không thể là một bộ phim tệ”, tôi nhẹ nhõm thầm thì. Đến khi phim kết thúc, sang cả phần giao lưu và tận trong những vòng xe trên đường về, Kfc vẫn yên ổn trong tôi với cái trật tự phi tuyến tính đặc biệt của nó. Giống như một khối ráp hình rời rạc mà cuộc chơi đã trao tay người chơi. Phải đến khi sáu giác quan hòa điệu cộng tác, một dung nhan tàng ẩn mới hiển bày. Đóa Quỳnh Hương dị biệt mà đạo diễn đã kỳ công vun xới có thể là một trường hợp chưa có tiền lệ. Nhưng tôi tin mình đã không uổng phí thời gian một lần kiên nhẫn canh chừng.

Kfc có nhiều sáng tạo trong nghệ thuật kể chuyện. Kể về sự hoang hóa. Con người hoang hóa trong ăn uống, trong âm nhạc và các chất gây nghiện. Các món ăn vật chất lẫn tinh thần dần biến chất lương tri. Bạo lực, si mê đẩy sâu, nhấn chìm nhân tính vào mê đạo. Kể về sự báo thù, mô tả muôn mặt của báo thù để rồi một nhận thức bàng hoàng hé nụ: Vẻ mỹ lệ đen tối và đẫm máu của thù hận có căn nguyên mà lắm khi cũng chẳng tìm thấy đâu là căn nguyên.

Kfc là một thử thách nghe nhìn xứng đáng một lần đến và ngẫm suy. Lòng dũng cảm vượt khỏi những rào chắn tư duy già cỗi cần một trải nghiệm như thế, như Kfc.

#Nhiên