Đây sẽ là lần thứ 3 tôi có cơ hội được nghe anh Trần Anh Hùng nói chuyện.
Lần đầu là chủ nhật, ngày 5.8.2018, tại Trung Nguyên. Buổi này chỉ là hỏi đáp thông thường dẫu lợi ích nhưng vẫn chỉ là vòng ngoài.
Lần hai là thứ ba, ngày 18.2.2018, tại Tổ Ong. Buổi này đi theo mô thức chiếu phim – phân tích phim. Đây chính là diễn biến tôi trông đợi, tiến sâu vào vòng trong, vào những điều cốt lõi.
Lần ba cũng tại 1 nơi không đổi, hẳn là sẽ tạo thành chuỗi định kỳ, ngày 22.1.2019. Tâm thế tôi y nguyên 2 lần trước. Đến đúng giờ, tập trung cao độ, ghi âm khi cần thiết, thâu nhận từng lời. Khi đi, tôi mang thêm giấy viết. Thế nên có thêm chuỗi động tác là ngay sau khi xem phim, trong lúc mọi người giải lao thì tôi chép xuống ngay lập tức cấu trúc của bộ phim. Tôi muốn làm ngay phần việc phân tích của mình để có thể đối chiếu. Có những điều ghi được thì ghi nhanh. Có những niềm vô ngôn thì để ý kỹ lưỡng để thử xem giữa tôi và khán giả cũng như tôi và đạo diễn có sự sai khác nào không, chênh lệch nào không.
Trong lần này, tôi cũng làm thêm một bước là tìm kiếm thông tin có liên quan trước giờ lên lớp. Và một trong những bất ngờ khiến tôi rất khó lý giải. Đó là sự xuất hiện cái tên “Charlie Nguyễn” ở phần kết quả. Đây là đạo diễn, nhà sản xuất mà tôi đã bỏ tiền đến rạp để xem ít nhất 5 lần. Tôi xem được 3 phim. 1 phim từ đâu như phải tầm 10 năm trước. 2 phim thì ngay trong 2018. Phim xem đã lâu và lúc đó nhận thức còn khá ngây thơ nên tôi không có ý kiến. 2 phim còn lại thì 1 phim tôi thấy có thể phân tích. Phim còn lại tôi muốn xóa sạch mọi ký ức.
Dẫu chưa hiểu sâu về điện ảnh nhưng với những gì đã thấy thật khó tin khi chứng kiến hình ảnh anh Charlie Nguyễn ngồi trong một buổi giảng giải về phim của anh Trần Anh Hùng. Hai thế giới ấy tôi tưởng như không hề liên quan gì nhau. Thế mà lại đồng hiện!
Tôi nghe nói là anh Chalie còn tham gia nhiều buổi khác. Nếu nguyên do là vì lòng tham cầu hiểu biết và học hỏi thì thật tuyệt vời. Suy nghĩ đó khiến tôi phấn khích. Và dĩ nhiên với ai cũng vậy, nếu đến những buổi này với cùng một thái độ thì tôi xem họ như gia đình.
Nửa năm nay, kéo dài từ tháng 7.2018 đến thời điểm này, tôi đã thử thể nhập vào tất cả những buổi chiếu phim nằm ngoài hệ thống rạp chiếu thương mại. Có những nơi tôi biết rằng lần đầu mình đến và đó cũng là lần cuối cùng. Đi để một lần sống trải, một lần có kinh nghiệm thực. Nếu suy xét theo đúng tinh thần nguyên chất của điện ảnh, 1 buổi chiếu phim và bàn luận về những chuyện khó có thể nói, những chuyện không nói theo cảm tính, theo chủ quan, những chuyện đằng sau khung hình, những lời vô ngôn trầm tích thì có lẽ tôi không được trải nhiều.
Đứng ngoài những lần chuyển di đó là 3 tiếng Trần Anh Hùng. Đó có thể là lý do duy nhất mà tôi thấy xứng đáng phải ra đường khi tối trời, là một dạng “đặc sản” tinh thần mà không biết sẽ trình hiện ở Sài Gòn bao nhiêu tháng ngày nữa?
Chương trình được đặt 1 tên chung là Flashback Now. Đã tham dự nên theo cách hiểu của tôi ở đây có nghĩa là “nhìn lại”. Nhìn về quá khứ để rút ra những bài học về dựng hình, về nổi âm, về chôn ý, về tạo ra thời tiết cho những bộ phim trong tương lai. Đó là dành cho những người có mộng trở thành thuật sĩ hình ảnh. Còn như tôi, ôm giấc mơ trở thành 1 khán giả, thì tôi tin rằng, sau những buổi “nhìn lại” sự cảm thụ của tôi sẽ tốt thêm, tốt hơn.
Tôi sẽ ghi chép lại và tạo thành 1 chuỗi bài nhật ký chung chủ đề.
#Nhiên
23.1.2019
***
A man escaped
Trong tổ ngoài tổ
Sansho the Bailiff
Tình cảm lý trí
10 điểm cần phân tích
Những tiếng cười kỳ lạ
Sansho the Bailiff
Tình cảm lý trí
10 điểm cần phân tích
Những tiếng cười kỳ lạ
La región salvaje
Director Workshop