10.1.19

Một thực tại khác | ĐườngThơ#1

Góc O, Góc Nghệ, Góc Không, Vũ Đạm Nhiên, Đạm Nhiên, cảm nhận đêm thơ Bùi Giáng, cảm nhận tập thơ Mây Đầu Ô (Quang Dũng)
Lần dự vào một hoạt động có liên quan đến thi ca của tôi cách nay về trước hẳn phải là 7 năm. Đúng ngay rằm Nguyên Tiêu. Từ ấy mà biết đến người lạ Vân Thùy và chạm vào thế giới câu chữ của bạn.

Đêm nay, thời gian kết thúc của sự kiện là 20:00. Đây là lý do khiến tôi quyết định tham dự. Phần lớn các sự kiện về đêm ở Quận Nhứt đều quá 21:00 hoặc khuya hơn. Trong khi chuyến xe bus Mười Bốn quen thuộc của tôi có giờ cuối cùng rời Bến xe Miền Đông là 20:30. Thế nên rất nhiều lần tôi phải tiếc nuối mà gạch tên nhiều hoạt động. Thuận lợi về thời gian là một. Hai nữa là không gian tổ chức các thêm phần triển lãm tranh. Năm nay tôi muốn bổ túc văn hóa xem tranh (mới chỉ ở ngưỡng mầm non của mình). Tôi cũng hơn 1 lần nghe về thương hiệu hậu thuẫn. Tò mò muốn biết cách họ triển khai, xếp đặt như thế nào. Đây là lý do thứ ba. Bốn là có sự hiện hữu của dịch giả danh tiếng Bùi Văn Nam Sơn. Tôi chưa bao giờ nghe ông nói chuyện trực tiếp, mà lại là nói về Bùi Giáng, một người trong dòng tộc mình. 

Bốn nguyên do vừa kể đã đưa đẩy bàn chân vào một lối cũ. Như cách nay 7 năm. Tôi không thuộc bài thơ nào của Bùi Giáng. Mặc dù tôi thừa hiểu một số bài nhạc của Trịnh Công Sơn là tác phẩm phái sinh từ nguồn thơ Bùi Giáng. Nghe nhạc Trịnh tức cũng đồng thời có thể đã vô tình gián tiếp thể nhập vào vũ trụ thơ Bùi. Tuy vậy, cả nhạc lẫn thơ từ 2 nghệ sĩ lớn này chưa từng xô đẩy cảm giác của tôi đến ngưỡng mức si mê trào cuộn. Một nỗi niềm có phần bình thản nhiều hơn. Hẳn nhiên tôi nhận thức rất rõ có một số đông, nếu không muốn nói là khổng lồ đã yêu, đã cưới, đã chung thân với tất cả những tang tình từ họ.  

Sau lần tương ngộ này, nếu có điều gì đặc biệt phát khởi, tôi sẽ biên chép. Còn phút này đây, tôi vẫn đang yên vị ở ghế trước bên phải tay lái của xe Mười Bốn. Trên tay tôi là một tập thơ có tựa Mây Đầu Ô, xuất bản vào nghìn chín tám sáu. Nghĩa là xuýt xoát tuổi của tôi. Ba mươi năm. Có 1 bài thơ đề năm nghìn chín bốn bảy. Nghĩa là cách thêm 40 năm nữa. Bảy mươi! Nhẹ gói trong lòng tay mà nâng lên nặng trĩu cả 8 tầng ngũ uẩn.

Giãn cách giữa 22 bài thơ trong tầm 30 năm. 30 năm làm thơ, vẽ tranh, viết nhạc, 30 năm sống và chiến đấu trong lòng nhân dân. Tôi chưa phải là một người có kiến thức về thi ca và cũng không biết cách nào khả dĩ để thâm nhập vào thế giới ấy ngoài việc thầm đọc, thầm tiếp nhận, mang hết vốn sống hời hợt của mình để thẩm thấu những mênh mang bao la của một tâm hồn. Có những bài tôi đã yêu thích dành sẵn như Tây Tiến, như Mắt Người Sơn Tây và đặc biệt là Không Đề. Giờ thì tôi đang tích cóp thêm một chút nữa. Tôi muốn dùng khoảng lặng yên này để tự tạo cho mình sinh khí, hứng khởi, để làm tiền đề cho trạm dừng cuối cùng của đêm nay. Bắt đầu bằng một khối nguồn mình đã biết để bớt đi ngăn ngại trong lần trở vào một khối nguồn mình chưa biết. 

Có hai cách sống. Một là cải đổi thực tại theo ý mình. Hai là tạo nên một thực tại khác nằm ngoài thực tại kia. Thật buồn khi tự soi xét, tôi vẫn chưa tròn giỏi trong cách sống nào. Đổi thay cũng chưa được gì mà chế tác cũng hoàn không. Thôi thì đành quăng ném đời mình theo những bậc thành tựu vậy! Như hôm nay. Tôi ráng cố theo dấu chân 2 người… 

… vào một thực tại khác…

#Nhiên
10.1.2019