Buổi chiếu thứ 2 trong chương trình mang tên Flashback Now tại Toong quy tụ đông đảo khán giả hơn so với lần 1.
Toong có 2 địa điểm ở Hà Nội và Sài Gòn. Việc chiếu phim lẫn phần phân tích sau đó được trực tiếp cho cả nơi. Quan sát qua màn hình, tôi thấy ở Hà Nội lượt người đến tham dự cũng đông hơn so với lần 1.
Lần 2 tôi ngồi ở hàng cuối cùng. Tôi ngồi hẳn lên một chiếc bàn gỗ để có một điểm nhìn thuận lợi. Dẫu vậy tôi thấy ít nhất 4 bạn không thể yên vị. Cứ một chốc lại phải len lỏi lên phía trên. Nguyên do là vì ở hàng cuối việc xem phim (đúng hơn là xem phụ đề) rất khó khăn. Có 1 bạn đã bỏ ra ngoài. Có lẽ bạn đã về. Không hiểu là vì phim hay là vì việc xem phim gặp trở ngại.
Lần xem này, tôi ghi nhận được từ đám đông một hiện tượng khá lạ lùng. Đó là những tiếng cười. Có ít nhất là 2 lần ở vào khoảng đầu phim và cuối phim. Tiếng cười không lớn nhưng đủ mạnh để lan tràn trong không khí. Chúng khởi đi từ hướng 8 giờ, ở phía trái của góc phòng. Đây chắc chắn không phải là những tiếng cười gây nên bởi sự sảng khoái. Bộ phim này không có một tình tiết nào có tính chất thư giãn hay trào lộng.
Sansho the Bailiff là phim chính kịch và có xu hướng bi tráng. Có một vài ngoại cảnh đền đài, biệt phủ và thiên nhiên gây xao xuyến. Phim có mạch dẫn vững chắc và rõ ràng. Tôi tập trung hoàn toàn trong việc thưởng thức. Có một chút thất vọng nảy nở. Lòng tôi có thoáng gợi lên những đòi hỏi về diễn tiến. Chúng phải khác đi. Tuy nhiên khi tôi xét về năm tháng ra đời của bộ phim thì những thất vọng và đòi hỏi về cấu trúc lẫn ẩn ngôn cũng dần bay biến. Đó là nội tâm của tôi khi xem phim. Tôi không nghĩ bộ phim này có gì đáng để mình cười cả. Và tôi không thể hiểu được vì sao lại có đến 2 lần khán giả lại cười thầm khi xem phim này.
Biểu cảm của diễn viên hẳn nhiên có nhiều phần giản dị. Một số tình tiết xung đột nhất là ở đại cảnh có phần sơ lược. Tâm tình, nhân sinh quan của những nhân vật thì đã thuộc về quá vãng. Phần kỹ thuật dựng phim hay diễn xuất, có những điều phụ thuộc về điều kiện vật chất và thời cuộc, tôi hoàn toàn thông cảm. Còn về các nhân vật, tôi không có một cách trở nào với mình. Đó là những con người được dạy về chữ “nhân” từ thuở ấu thơ. Cuộc đời đã chôn vùi con chữ ấy. Nhưng tình cảm gia đình đã khơi dậy chữ “hiếu” để rồi chữ “nhân” được phơi sáng. “Hiếu” và “nhân” trở thành nguồn sáng soi đường cho hành trình nhân vật.
Tôi không cười một giây nào!
#Nhiên