1.10.18

Những gì đọng lại sáng nay | TROTD#2

Nhật Chiêu, The Remains of The Day, Đạm Nhiên, Góc Nghệ, Góc O
Kế hoạch chủ nhật của tôi chỉ là học về truyện ngắn buổi sáng và buổi chiều là xem phim cùng phân tích phim với một nhóm chuyên ngành tâm lý. Nào ngờ, ngày chủ nhật dài ra, tưởng như là ngày cuối cùng dài nhất của tháng 9.

Tôi đã xem thêm một bộ phim và cũng được dịp lắng nghe những phân tích chuyên sâu về phim (đúng ra là xoay quanh về phim) vào buổi tối. 

Nguồn cơn của cuối cùng và dài nhất chính là #thầyNhậtChiêu. Tình yêu văn chương của thầy đã lay động bước chân tôi. Để được nhìn thầy, nghe thầy thêm một lần nữa chỉ trong 1 ngày. 

Buổi sáng là một buổi học có thu phí. Buổi tối với tôi cũng là một buổi học. Không có thu phí nhưng mà buổi tối cũng như buổi sáng đều đáng giá, đều là những kinh nghiệm ánh sao. 

Tại sao tôi cho rằng cả hai buổi đều là một dạng thức của học tập? Tại vì tôi vẫn đang trên đường. Tôi vẫn đang đi học. Trở thành một khán giả có trái tim và trí óc song hành. Say mê cộng thêm kiến thức và kết vào trải nghiệm thì sẽ trở thành ngọc ngà. Ngày ấy hẳn còn xa nhưng được bước đi, biết được đường đi tưởng cũng là đã niềm an ủi đong đầy.

Ngày chủ nhật mới hôm qua thực sẽ là một ký ức khó quên. Trước khi khởi những bàn chân đi về phía sáng lóa của tri thức, tôi đã chuẩn bị một chiếc khăn màu. Một chiếc khăn màu xanh. Trên nền xanh ấy, những cánh hoa anh đào đang bay rơi lả tả. Chiếc khăn nhắc nhớ cho tôi về màu bìa và cả ruột trong của quyển “Ba Nghìn Thế Giới Thơm”. Công năng cốt lõi của chiếc khăn là để gói quà. Trước khi lớp học bắt đầu, dự cảm về một ngày lành an và đầy ân sủng, tôi đã trộm đưa tấm khăn lên. Phủ giăng nhãn thức. Như muốn ấn son vào tâm ý một nếp nghĩ, “gói lại hiện tại”, "gói lại ba nghìn thế giới".

Thơ tôi vẫn vẫn chưa hiểu. Văn tôi vẫn chưa thương. Và phim tôi vẫn chưa thấu. Nhưng tôi sẽ lưu giữ hết tất cả những phản ứng hời hợt và nông cạn giữa mình với thực tại muôn vàn. 

Trong một ngày cuối cùng dài nhất của tháng 9. Trí có thể còn chậm. Tim có thể chưa sâu. Hiểu thương tận thấu vẫn còn mù xa tít tắp. Nhưng tôi không thấy mình mất mát. Không thấy có một sát na lãng phí nào. Vì nặng trĩu một thu không vác mang trở về.

Là gì? 

Tình yêu.

Những gì đọng lại sáng nay.

#Nhiên