Tôi ngồi đánh dấu vào tờ lịch lần xem kịch sắp tới: Cuối tuần này, chủ nhật ngày 18.8, suất 16:00.
Tìm đọc lại những bài nhật ký cũ thì thấy mấy dòng ghi chép ở bài #2:
"Vậy là tôi đã có hai. Bản in năm 2006 nằm trong tập truyện lấy tiêu đề chung “Nước Chảy Mây Trôi” hẳn là vẫn đang lẩn khuất đâu đó giữa Sài Gòn rộng lớn. Tôi sẽ tìm ra bản thứ ba cũng là bản đầu tiên. Tôi sẽ tìm ra cô Út Thu Lý và bảy cái răng rụng. Không phải mùa mưa năm này thì mùa mưa năm sau."
Đúng thật vậy! Tôi đã tìm ra 7 cái răng rụng. Mất gần 2 năm. Tháng trước, tức tháng 7, bản in đầu tiên đã nằm gọn trong tay cầm. Nghĩ thật lạ! Đến khi tìm được bản in đầu thì lại lạc mất mấy quyển đã tìm được trước đó. Tôi có tất cả 4 quyển mà phần ruột bên trong có in “Chiều vắng”. Nay chỉ còn lại 2. Lạc mất 2. Hẳn nhiên, sung sướng nhất vẫn là cảm giác cầm được bản in đầu. Nhưng với những quyển trước đó thì mình vẫn quý vì chúng là quá khứ, là lịch sử tìm kiếm của mình. Mà thật tình cờ, tôi đi đúng tiến trình quay ngược thời gian, tìm thấy bản in sớm hơn trước rồi dần dần qua từng năm, từng tháng, trở lui về bản in đầu, bản 2004. Đây cũng là bản tôi ưng ý nhất ở phần bìa, tức phần mỹ thuật thiết kế. Nhưng bộ chữ bên trong thì lại thua kém bộ chữ của bản in 2005, ngay sau đó. Chúng không vừa mắt, không cân đối bằng! Xem như 2 bản 2004, 2005 bổ khuyết cho nhau.
Khoảng thời gian 2 năm giúp tôi tích lũy thêm tri thức để có thể phân tách giá trị trong hình thức in ấn của một quyển sách. Đồng thời, 2 năm cũng giúp tôi có thêm chút ít tri thức để có thể soi tỏ sự vận động bên trong của một tác phẩm văn học cũng như một vở kịch. Cả gỗ, cả nước sơn cái nào đối với tôi cũng tốt. Và cần phải học để hiểu cả bề trong lẫn bề ngoài. Đường lối nào, học về sách, học về văn, học về kịch cũng lắm gian nan, đòi hỏi sức nhẫn nại và chẳng thể tham cầu mà thành tựu. Đâu cũng có mùa, cũng có thời. Không thể dùng ý chí mà muốn, không thể mong nhanh mà đạt.
Những chuyện tôi thực hiện trong tuần này. Đầu tiên là ý thức chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi vào rạp. Trong tuần cũng như trong ngày chủ nhật sắp tới cần có một khoảng lắng yên để sức cảm thụ có được bước đệm hoàn hảo. Thứ nữa là gửi các phần thông tin nền cho người bạn đi cùng. Trong số các thông tin chắc chắn không thể thiếu phần văn bản của “Chiều Vắng”, tác phẩm gốc làm nguồn cấp để tác phẩm phái sinh “Nửa đời ngơ ngác” ra đời.
Tôi đã ghi âm bằng giọng đọc của mình. Giờ là lúc nghe lại và mời bạn cùng nghe. Chỉ có riêng tư 2 người. Tôi không muốn trở thành một người vô ý thức và tùy tiện trong việc giới thiệu. Những bản “Chiều vắng” được số hóa thành định dạng .html, .pdf, .prc, .mp3, .mp4. Bao nhiêu người đánh máy, bao nhiêu người ghi âm, bao nhiêu là xuất phẩm vô phép. Chúng nhan nhản như nylon tràn ngập ở thành phố đến miền quê hẻo lánh. Chúng là biểu hiện của tình yêu vô tư thản nhiên bất cần của nhiều tâm hồn hăng máu. Giả sử được ngồi đối diện với Nguyễn Ngọc Tư và hỏi xin nhân bản tác phẩm của chị tung rơi khắp nơi. Tôi e rằng chị sẽ nổi trận lôi đình và không bao giờ cho phép tôi làm điều đó. Đó là điều tiên liệu. Thế nên (dẫu chưa phải là một kẻ yêu đương nồng nhiệt nhưng vẫn rất muốn chia sẻ) tôi có cách thức lan tỏa mà mình nghĩ là hợp với lẽ đạo.
Tuần này, sẽ là lần xem đầu tiên trong 2019. Tôi muốn có được sự chuẩn bị thật tốt! Và mong rằng người bạn xem cùng cũng có một tâm thế tương tự.
#Nhiên
12.8.2019