Tôi đi xem phim lần thứ ba trong đợt chiếu thứ hai của Những Cánh Én Đầu Tiên. Giá vé vẫn không đổi như 2 lần trước. Chỉ 50.000 vnd. Tôi đoán đây là mức giá y nguyên cho bất kỳ rạp nào, bất kỳ suất nào. Nếu phải trả gấp đôi hay hơn nữa, tôi thấy vẫn xứng đáng.
Không hề đọc bất kỳ bài viết liên quan nào mà cũng không dự định. Phim này của Én Bạc hẳn là tôi chờ từ tháng 1. Chờ lâu như vậy cho nên tôi muốn sự nguyên chất. Không có pha tạp. Chỉ là những gì nảy nở riêng tư giữa tôi và phim.
Cảm xúc từ lần hai vẫn đầy đặn trong lần này. Có một nỗi chi đó hào hùng khởi lên. Đồng thời là xót xa se sắt khi nghĩ tới những người thanh niên ưu tú của đất Việt. Là phi công, hẳn đã qua quá trình sàng lọc khắt khe. Học hành, rèn luyện một thời gian rất dài. Bao nhiêu công sức, tiền của, nhẫn nại, chui rèn, hun đúc để có được một “cánh én” trên nền trời! Lại đang ở độ tráng niên! Làm sao không se sắt khi thấy từng người mất dạng!
Phi đội Bắc Việt tính bằng số lẻ, bằng hàng đơn vị, vũ trang lạc hậu đối chọi với phía Hoa Kỳ tính bằng đơn vị hàng chục, đạn dược tối tân! Kết cuộc của trận không chiến ai mà không đoán được! Thế nên buồn lắm! Bi hùng chen lẫn! Những chân dung bất diệt, mãi mãi khiến hậu thế phải ngước nhìn! Những chàng trai có chân trời để bay cao, vút ra khỏi những yếu hèn, tầm thường, khôn ranh, tranh giành và hưởng lạc.
Nghĩ tới các anh – những mùa xuân mãi mãi! Nghĩ tới Quảng Bình, Thanh Hóa, Nghệ An, Nam Định! Nghĩ tới chất giọng địa phương đã gọi nhau như chim gọi đàn trên bầu trời ngày 4 tháng 4 năm 1965! Một mối thương cảm lan tràn!
Muốn nghe cho ra, nghe cho quen thuộc từng thanh âm! Muốn đi thăm khoảng không ấy. Một lần… Đất nước đã thanh bình rồi mà tôi chưa một lần đến thăm!
#Nhiên