Lần gần nhất xem ở đây là 1 năm trước. Chắc là có mấy lần chen giữa. Nhưng mà mờ nhạt quá nên không nhớ, không muốn nhớ. 1 năm rồi mới có cảm giác đi xem 1 phim Việt Nam và có nhiều điều để nói.
Riêng 2019, mình đã xem 3 phim Việt. 1 phim gây cho mình sự bực tức. 1 phim không có gì để nói. 1 phim gộp cả 2 điều trên và mình chỉ muốn nhanh chóng xóa hết mọi trí nhớ về nó. Giờ thì mình chuẩn bị bước vào rạp Trái Bắp Luộc đây. Ở một nơi được xem là rất cao và xem một cuộc chiến trên không trung thật sự. Có lẽ đây mới là lần đầu tiên khán giả Việt Nam được kinh qua một trải nghiệm về chiến trận như thế này trên màn ảnh rộng.
Đây là đợt chiếu thứ 2 của xưởng phim Én Bạc. Tháng 4 một đợt. Giờ là tháng 8. Phải chờ gần 4 tháng để được kiểm chứng trình độ của nhóm làm phim đến từ Đại Học Duy Tân. Đây cũng là lần xem thứ 2 của mình trong tuần này. Mình tin sẽ xem phim đến lần 4.
Khi bước ra rạp, cảm giác của mình là hoàn toàn hài lòng. Cấu trúc phim rất lạ. Mình chưa từng thấy tiền lệ. Phim chia thành 2. Phần đầu được kể theo thể loại tài liệu. Phần sau là được ghi rõ là “minh họa điện ảnh”. Mình rất quý tinh thần phục dựng lịch sử của phim này. Âm nhạc vừa vặn. Đồ họa tuyệt đẹp. Mình thấy phim đã khiêm tốn hoàn thành mục tiêu khiêm tốn đã đề. Đó là sự minh họa.
Xem lại lần thứ hai, cảm xúc ưa thích tăng lên rõ rệt. Có mấy lần chơm chớm. Nhưng phim không làm mình khóc. Chớm chớm nếu có cũng là cơ chế nội tâm của mình tự diễn biến chứ không phải do nghệ thuật tự sự của phim.
Mình chỉ viết ngắn vậy thôi và sẽ chia thành thành nhiều bài nhật ký liên quan.
#Nhiên
11.8.2019