Kế hoạch lần 4 của tôi với Những Cánh Én Đầu Tiên là tại một rạp tít tắp ở Củ Chi. Đây mới là lần đầu biết tới dáng hình rạp này. Cũng may là gần Bến Xe Tân Quy. Dẫu xa những ngồi 2 chuyến bus 145, 122 rồi tản bộ khoảng 200m là tới.
Tôi nghĩ, “Không biết có đồng minh nào tại Củ Chi cùng mình gia nhập trận không chiến trên bầu trời Hàm Rồng này không?” Xét theo địa điểm thì có lẽ sẽ có. Đó là một người bạn ở cù lao Bến Cỏ, cách đó không xa. Bạn cùng gia đình ít nhất là có thể các thêm 3 người nữa. Thế hệ con cái ở thập niên 1970,1980 cùng xem với ba mẹ, những người đã từng có những ký ức sống động bi hùng cùng cuộc nội chiến chia cách đất nước, chia cách lòng người.
Đã mở lời, đã nhắn gửi. Khoảng cách với những bằng hữu có lẽ không là vấn đề. Nhưng thời gian của suất chiếu tự thấy quá nghiệt ngã. 10 giờ sáng. Làm sao đây?
Thiệt tiếc cho một bộ phim rất kỳ công của một tập thể đầy triển vọng đến từ Đại Học Duy Tân! Dĩ nhiên phim chưa phải là một tác phẩm điện ảnh đúng nghĩa. Nhưng với những dự án thế này, cần những cánh tay nâng đỡ, cần những trái tim thiện nghĩa và cả một tư duy không mù quáng chỉ biết có bạc tiền. Tiếc là với cách sắp xếp nơi chiếu và giờ chiếu như thế này, tôi thấy tất cả những điều về kể hoàn toàn không có một tông tích.
Sau từng suất chiếu, chiếc vé tôi mang về càng lớn hơn về kích cỡ. Cũng thật vậy, sau từng suất chiếu, cảm xúc của tôi về phim cũng càng thêm sâu, thêm nặng, thêm đầy. Cũng thật vậy, sau từng suất chiếu, cái nhìn, nghĩ cảm của tôi về toàn bộ hệ sinh thái của điện ảnh Việt Nam, những bàn tay vô hình, những khuôn mặt ẩn dạng vun xới, ươm mầm cũng càng thêm rõ nét và trung thực.
#Nhiên
13.8.2019