8 ngày sau khi xem vở Nửa Đời Ngơ Ngác (19.8 – sân khấu Hoàng Thái Thanh), tôi tìm thấy truyện ngắn Chiều Vắng. Đây là bản in năm 2010 của NXB Văn Hóa Văn Nghệ. Chiều Vắng nằm ở trang bốn mươi và là một trong mười bốn truyện ngắn được chọn lọc làm thành nhan đề “Truyện Ngắn Nguyễn Ngọc Tư”.
Trang đầu tiên lữu giữ hàng đề tặng mừng sinh nhật vào tháng Tư. Nét chữ ngay ngắn màu xanh da trời. Ngay bên dưới là lời chúc viết bằng bút chì. Không hiểu vì lý do gì người được tặng đã dứt bỏ món quà yêu thương chan chứa. Nhưng tôi cũng không bận rộn ưu tư mấy nỗi. Bởi lẽ hân hoan đang tràn bờ.
Không khó để tìm ra bản điện tử Chiều Vắng nổi trôi trên mạng. Nhưng tôi ưu tiên sách thật, sách có hương vị thời gian, sách có thể hít hà, tựa gối. Lần giở từng trang giấy, thâu nhận từng hàng chữ với tôi là bước đầu tiên trên con đường cảm thụ vẻ đẹp văn chương của tác phẩm này.
9 ngày sau lần gặp gỡ đầu (27.8), tôi lại tiếp tục nhìn thấy cô Út Thu Lý và bảy cái răng rụng tại Ngã Tư Bảy Hiền. Lần này không còn là không gian sông nước Nam Bộ riêng mình Nguyễn Ngọc Tư nữa. Chiều Vắng xuất hiện ở trang 82, khiêm nhường một góc trong tổng số hai mươi bảy truyện ngắn tuyển lựa từ 9 cây bút nữ. Đây là một ấn bản của NXB Văn Học in vào năm 2011.
Điều thú vị là tôi phát hiện ít nhiều sai khác giữa hai bản in. Cứ như thể cả hai bồi đắp cho nhau, đưa tới cho kẻ tha thiết kiếm tìm… thêm những nụ cười.
Vậy là tôi đã có hai. Bản in năm 2006 nằm trong tập truyện lấy tiêu đề chung “Nước Chảy Mây Trôi” hẳn là vẫn đang lẩn khuất đâu đó giữa Sài Gòn rộng lớn. Tôi sẽ tìm ra bản thứ ba cũng là bản đầu tiên. Tôi sẽ tìm ra cô Út Thu Lý và bảy cái răng rụng. Không phải mùa mưa năm này thì mùa mưa năm sau.
Nhiên