Tôi yêu thích tennis từ thời chị Martina Hingis còn quần thảo khắp các mặt sân ở cả 3 châu lục. Chưa từng trực tiếp chứng kiến, chỉ theo dõi qua màn hình nhưng tôi có nhiều phát hiện rất thú vị.
Ấn tượng nhất là tiếng vỗ tay của khán giả và những gì xảy ra sau đó. Hẳn nhiên, khi được chiêm ngưỡng một pha bóng đẹp mắt, đám đông sẽ phấn khích, kêu gào và đặt vào không trung muôn ngàn âm thanh điên loạn. Nhưng nếu những ồn ã vẫn tiếp tục thì vận động viên sẽ bất động. Hiểu khác đi, nếu vẫn còn vỗ tay, vẫn còn la hét thì sẽ không có pha giao banh nào. Khi sân vận động trở về trạng thái tịch mịch, trận đấu mới lại được thi triển.
Những gì quan sát được đưa tới cho tôi những ngẫm nghĩ đầu tiên về văn hóa thưởng thức thể thao, về những hành xử cần có của một người khán giả thực thụ. Tôi không biết ở các bộ môn khác như thế nào nhưng tôi nghĩ rằng Wimbledon như một sân khấu và Martina của tôi chẳng khác gì một nghệ sĩ, một nghệ sĩ ý thức về giá trị của mình.
Ngày 19.8 vừa qua, khi lần đầu tiên đi xem kịch, bóng dáng cô gái 17 tuổi năm nào vẫn chưa phai nhạt. Khát khao được được cầm trên tay kịch bản Nửa Đời Ngơ Ngác, khát khao được hiểu về kỹ thuật trình diễn, về những giá trị cốt lõi của kịch nghệ lớn lao vô cùng. Nhưng khát khao ấy cũng phải xếp dưới mối ưu tư về văn hóa thưởng thức kịch nói, về những hành xử cần có của một người khán giả thực thụ.
Tôi đã thấy gì? Tôi đã nghe gì?
Tôi đã thấy những cảnh khép lại. Bóng tối chiếm tràn. Và đó cũng là lúc từng đợt âm thanh vang lừng tuôn dội. Tiếng vỗ của một bàn tay được cộng hưởng bay lên …bay lên… bay lên. Tôi xem liền hai suất và nhờ đó tôi nhận rõ ra rằng tiếng vỗ tay ở suất 16 giờ dài hơn, to hơn, nhiều hơn, nóng hơn nhiều phần.
Không có cảnh nào khép lại mà không có tiếng vỗ tay rung rinh những hàng ghế. Sự tán thưởng đến từ hai bàn tay có lẽ là vì phép lịch sự, sự khích lệ hay tình cảm yêu mến riêng tư sẵn có dành cho một diễn viên nào đó. Không thể nào nắm bắt được tất cả những nguyên cớ đằng sau. Nhưng thật lạ là khi bị bủa vây trong những tràng pháo không dứt ấy tôi lại có phần mê muội đoan chắc phần lớn ngân rền đến từ những trái tim chơn phương, thiệt thà.
Thanh âm sao đẹp đẽ diệu kỳ! Chúng khiến tôi thu lu xúc động. Thật khó để neo giữ tâm hồn không chếch choáng trước một vẻ đẹp sóng sánh sắc quê, hương quê.
Như cô Út. Như anh Tư.
Nhiên.