Ngày 9.9, tôi quay lại Sân Khấu Hoàng Thái Thanh để lần thứ hai chiêm ngưỡng Nửa Đời Ngơ Ngác.
Nếu lần đầu, tức 3 tuần cách đó, tôi lẻ bóng thì lần này tôi đi cùng 6 người. Tưởng chừng lực lượng đồng minh chỉ có 7 vậy mà bất ngờ tôi lại gặp đúng bạn đã bán cho tôi quyển truyện có in tác phẩm gốc Chiều Vắng. Vào tầm buổi trưa, 3 giờ trước khi vở diễn ra quả thật là tôi có nghĩ đến người bạn này với lòng cảm kích. Cho nên, chắc chắn bạn không thể đo hết nỗi bàng hoàng của tôi khi trông thấy nhân dáng của bạn trong dòng người xếp hàng vào rạp.
Không hiểu là có phải vì có người quen cùng tham dự hay không mà cảm giác của tôi về phản ứng của khán giả tưởng chừng như chơn thiệt và tỏ tường hơn nhiều phần. Tiếng vỗ tay tiếp tục là một ấn dấu đặc biệt. Tôi cạn nghĩ tần suất, độ vang và độ dài của tiếng vỗ tay là một thước đo chân thực về độ hay và sự thành công của một tác phẩm kịch nói.
Cũng không khác gì lần đầu, sau tất cả các cảnh, tiếng vỗ tay vẫn rào rạt rền vang. Nhưng ở đoạn bà Hai cầm chiếc khăn dúi vào mặt anh Hết và đoạn anh Tư ôm cô Út, cả rạp ào ào tay vỗ. Diễn tiến bất thường ấy khiến tôi thích thú vô cùng, thích thú vì tích lũy thêm một kinh nghiệm thưởng thức mới lạ. Hiệu ứng diễn xuất phía bên trên nếu là một điều gì đó có thực, thăng hoa thì chúng sẽ tràn xuống hàng ghế bên dưới và bùng nổ thành tiếng đập của hai bàn tay. Đến khi màn hạ lần cuối cùng, tiếng vỗ tay chung cuộc hướng về dàn diễn viên cũng kéo dài hơn, nồng hậu hơn lần tôi xem trong tháng 8
Thật là một buổi chiều kỳ diệu! Tôi tin 7 người chúng tôi lẫn những ai đã cùng ở trong bầu không khí này đều cảm thấy mãn nguyện với chính kịch thực thụ, và đồng thời khôn nguôi day dứt, thổn thức, cười khóc theo từng phận số trong nửa đời thù hận, yêu thương.
Nhiên