Đêm 1.9, tôi ngồi đọc "Buổi Sớm" của Thạch Lam. Với tôi, Buổi Sớm là câu chuyện hay nhất mà ông từng viết. Và nhắc đến thể loại truyện ngắn trong dòng văn chương Việt Nam, “Chú Sáu” dòng họ Nguyễn Tường là cái tên mặc định nơi lòng.
Tôi vẫn thường đọc "Buổi Sớm". Những trang viết ấy từ lâu đã thoát ly địa hạt văn chương mà trở thành dưỡng chất cho tâm hồn. Vì trong thời điểm này, vở kịch “Nửa Đời Ngơ Ngác” đang xâm chiếm ý thức. Thế nên, nhờ cảm hứng từ Thạch Lam, tôi tiếp tục diễn đọc “Chiều Vắng” (tác phẩm gốc của vở kịch). Không chỉ là đọc, tôi đồng thời dùng một phần mềm nhỏ gọn để ghi âm.
Đây không phải lần đầu tôi thực hiện thể thức này. Với mọi tác phẩm, khi cần thâm nhập, tôi đều trải qua quá trình lắng đọc, thu âm và nghe sâu. Đọc thầm “Chiều Vắng” bằng mắt đã nhận ra sự thu hút. Đọc to bằng chính giọng mình sức hút càng tăng thêm bội phần.
Giọng tôi vẫn còn khá thô tháo. Tự thân chưa kinh qua một lớp học nào về thu thanh, lồng tiếng. Hẳn nhiên là tôi cũng chưa bao giờ được diện kiến chị Nguyễn Ngọc Tư để được tác giả chỉ bảo nơi nào cần dừng, nơi nào cần tiến, nơi nào cần nhanh, nơi nào cần chậm. Tôi vẫn chưa thể trình hiện trọn vẹn giọng kể của tác phẩm, giọng thoại của nhân vật và cả tiếng nói nội tâm của họ. Đó còn là chưa kể đến phương ngữ đặc sệt chất Nam Bộ mà tôi nghĩ mình vẫn chưa thể chuyển tải thâm sâu. Tuy vậy, sau hơn 20 phút ghi âm rồi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần tôi tin rằng “Chiều Vắng” đã biến đổi tôi hoàn toàn và mãi mãi.
Sự biến đổi bên trong thế nào thì tôi không đủ năng lực trình bày tỏ tường lên mặt giấy. Biến đổi ấy diễn ra ngay khi tôi thu âm “Chiều Vắng”. Và nếu là một người nghe sâu, tinh tế và nhạy cảm thì hẳn là họ sẽ nhận diện và ân cần thông báo cho tôi hay. Tôi ao ước, tôi chờ trông những ghi nhận từ họ. Bản ghi âm cùng tất cả những cảm nghĩ về vở kịch đã được gửi đi, gửi riêng vào rạng sáng ngày 2.9 cho những người bạn sẽ cùng tôi xem "Nửa Đời Ngơ Ngác" vào thứ 7 một tuần sau đó (9.9.2017)
Cho đến thời điểm đăng bài này (ngày 7.9) tôi vẫn chưa chắc chắn sẽ có bao nhiêu người cùng tôi có mặt tại Sân Khấu Kịch Hoàng Thái Thanh. Chỉ biết chắc một điều nhờ việc ghi âm mà khả năng cảm thụ văn học của tôi đã không còn ở mức trung bình, hời hợt. Và ít nhất tôi đã không còn là một người mời thiếu trách nhiệm và không tử tế.
Nhiên