Anh báo cho tôi anh ở Đà Lạt tuần vừa rồi. Bức email ghi vậy. Giữa chúng tôi là thế. Kẻ muốn lánh xa điện thoại. Người chẳng màng mạng xã hội. Email trở thành chiếc cầu duy nhất giữa đôi bờ.
Tuần rồi tôi cũng neo mình ở Đà Lạt. Vậy là tình cờ hai gã đàn ông ở cùng một thành phố. Điều tình cờ này khiến tôi luôn tin vào một liên kết mong manh, âm thầm nào đó.
Sau ngày nhận được email, tôi quyết định, “đã đến lúc cần một ấn dấu”. Thế là tôi nhờ chị, Hà Nội trong tôi. Không khó lắm, tôi biết vậy. Với chị, chẳng có gì là khó cả. Nhất là với công tác nối duyên. Một hành vi đã trở thành ra thiện nghệ. Và rất nhanh chóng, tôi có được chữ ký của người nhạc sĩ. Viết bằng màu trắng từ cây bút tôi gởi theo. Viết trên nền đỏ, bìa của 2 CD Guitar cho ta, Giếng làng.
Sự kiện này đã trôi qua 2 năm. Tôi vẫn đặt ấn dấu đó. Ngay bên mình. Ngày ngày, ngước lên, theo hướng 11 giờ, chỉ trong một cú với, tôi có thể chạm vào nét chữ ấy, nét chữ đánh dấu một quãng đời kéo dài suốt 10 năm hay dài xa hơn nữa. Có lúc tưởng như tôi không còn biết ai khác, ngoài anh. Gần như tất cả CD tôi đều có đủ. Đôi tai cứ lần theo theo tiếng hát của Tùng Dương, Ngọc Khuê, Thanh Lam, Trọng Tấn, Đăng Dương. Người hát có thể đổi. Nhưng nguồn cấp chỉ có một. Chỉ một. Và cũng không ngoài một địa chỉ nào khác, cũng chỉ một địa chỉ đó, tiệm băng đĩa đối diện Nhà Văn Hóa Thanh Niên, nơi tôi đã đem về bao nhiêu là CD. Chẳng hiểu vì sao thời gian đó anh lại ra đĩa nhiều và liên tục như vậy. Theo đúng một dàn trải, 1 album 8 track. Nối đuôi, xếp hàng, cứ vài tháng là lại có 1. Đó là phần nghe. Còn phần nhìn, hầu như bài phỏng vấn nào tôi cũng đọc. Nhờ vậy mà tôi có địa chỉ email. Thế là những bức thư cũng nên hình.
Cửa hàng băng đĩa đã không còn. Tôi cũng thế, trạng thái lắng nghe và lặng nhìn như ngày đó chẳng thể nào tái hiện. Cho nên tôi cần một ấn dấu. Để kỷ niệm, để đóng khép những ngày mùa si mê. Tình cảm như vậy là không chung thủy. Có phải không? Tôi chợt sợ hãi mỗi khi nhìn ra sự ấy. Nhưng may thay, khi đánh mất đi những rung động, con tim vẫn không hề chai sạn. Con tim vẫn đập nhịp cùng bàn chân, cùng tay cầm, những vòng quay, đôi mắt và gọng kiếng. Ở đó, nơi cổng trường âm nhạc, đã có một cuộc gặp gỡ âm thầm. Một người lặng lẽ, vì tôi, vì tình yêu mà cất bước.
Mỗi khi nhìn vào ấn dấu, tôi thấy người cho chữ rất nhiều. Và tôi đồng thời cũng thấy, nhiều hơn, hình bóng, dung nhan của người đã xin chữ, thay tôi.
Cảm ơn chị, Hà Nội trong em!
#Nhiên