15.11.18

Tinh Thần Thể Thao | MD#1

Câu lạc bộ bóng bàn, Mixed Doubles,  JFF, Liên hoan phim Nhật Bản, Đạm Nhiên, Góc nghệ
Midori hay là trái tim màu xanh ơi!

Vì nhiều lý do, 14.11 mới là đêm xem đầu tiên của tôi tại #JFFVietnam. Cũng vì nhiều lý do mà tại #JFF2018 lần này tôi không thể xem toàn bộ 9 phim. Dẫu vậy, trải nghiệm đêm hôm nay thật xứng đáng với ý nghĩa “đầu tiên”.  

#MixedDoubles hay là #CâuLạcBộBóngBàn tôi chưa biết có phải là 1 phim giàu chất điện ảnh hay không? Nhưng ở phương diện cảm xúc thì tôi nhận thấy tâm tư mình tròn vẹn. Chất lãng mạn và hài hước được chế tác đan xen và gây được niềm thích thú lớn lao. Ngồi ở hàng G và rạp đông nên tôi cảm nhận rất rõ sự phấn khích của khán giả.

Thói quen mới hình thành từ đầu năm của tôi là theo sát diễn tiến phim và dự đoán từng sự kiện sẽ xảy ra ứng với cấu trúc chuẩn của một tác phẩm điện ảnh. Nghĩa là khi xem tôi có sẵn tư duy về cấu trúc chương hồi dẫn đường. Tuy nhiên với phim này, tôi đánh mất mọi toan tính của lý trí. Diễn tiến của phim khiến tôi mê say. Tôi xem hoàn toàn bằng rung động của trái tim và luôn trong trạng thái chờ đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo, tiếp theo sau từng phân cảnh.

Phim đặt trọng tâm vào tánh nữ. Tôi không nhớ tên. Nhưng có lẽ cũng chẳng cần phải nhớ. Danh xưng không quan trọng. Quan trọng là tánh, là tâm, là sự phát triển tình ý của nhân vật trung tâm. Và tôi có thể nói là tôi đã yêu cô gái ấy. 28 tuổi. Thời điểm phim ra mắt là 2017. Nghĩa là năm sinh của nàng tính theo phim là 1989 hay 1990. Đại Lâm Mộc hay là Lộ Bàng Thổ? Nàng đã chiếm trọn tình cảm của tôi rồi! Tôi không biết có phải là một chủ ý từ thượng tầng hay là sự trùng hợp trong kịch bản. Nhưng rất nhiều phim Nhật tôi xem thì kịch bản đều xếp đặt để cho nguyên ảnh “người hùng” (nhân vật chính diện) trở về quê nhà và dựng xây quê hương. Chỉ riêng chi tiết ấy thôi thì họ đã lấp lánh nhiều phần trong ánh nhìn của tôi rồi. Họ lại đẹp, đẹp vì sự giản dị, sự tiết chế trong diễn xuất, đẹp vì những nét biểu cảm đằm thắm nguyên chất điện ảnh.

Tôi đã viết tánh nữ là trung tâm bộ phim này. Nàng khởi đầu bằng một xác quyết chối bỏ thể thao để kết thúc bằng một cái thấy thông suốt về vẻ đẹp của thể thao. Đây là sự chuyển hóa trọng yếu trong chiều dài tự sự của tác phẩm. Nàng là vai chính. Và nói rằng, “tinh thần thể thao” mới là vai chính theo tôi cũng không sai. Từ hiểu lầm sang hiểu đúng, từ hiểu cạn sang hiểu sâu về ý nghĩa đích thực của thể thao, về thế nào là sự tỏa sáng, về tương quan giữa cá nhân và tập thể, về ý nghĩa sự sống. Từng lớp, từng lớp ẩn ngôn tuần tự được lật mở sau từng trận song đấu ngoạn mục của bộ môn bóng bàn. 

Có lẽ đây sẽ là một trong những phim thể thao gây xao xuyến nhất mà tôi đã được tận mắt theo dõi trên màn ảnh rộng. 

Thể thao là một trong nhiều phương cách khiến cho con người có thể tham gia, có thể dự phần vào giây phút hiện tại. Thấy mình đang hiện hữu, thấy được ý nghĩa của sự đang-là, thấy được chân hình của niềm vui là một cái thấy lớn lao. Và bộ phim này theo cạn nghĩ của tôi đã thành công trong việc sử dụng hệ sinh thái của bộ môn bóng bàn để diễn đạt cái thấy ấy.

Không gì tuyệt vời và mãn nguyện khi được xem 1 bộ phim hay, Midori ạ! Tôi sẽ còn viết tiếp!

#Nhiên