29.7.17

Nghe mưa | Nghe Ức Trai

nghe mưa, đạm nhiên, thính vũ, nguyễn trãi

Dưới đây là 5 đoạn suy tưởng của mình về Thính Vũ (một trong những bài tập quan trọng nhất trong đời mình) và về Nguyễn Trãi trong mùa mưa 2016.



1.
Có lẽ mình đã ngồi im được hơn 1 giờ. Mưa vẫn đang rơi trên đầu. Và sự thực là mưa sẽ kéo dài suốt đêm. Biệt ly những ồn ào để về với dòng sông, ngồi yên dưới mái lá, lắng nghe tiếng mưa là suối nguồn hạnh phúc. Mình không có nhu cầu gì thêm nữa. Có quá nhiều những tín hiệu may mắn xuất hiện trong mùa mưa năm nay. Và cũng chưa bao giờ mình dành nhiều thời gian để nghe mưa đến vậy. Nghe mưa trở thành một dạng kỹ năng, kỹ năng sinh tồn mà mình hết lòng luyện tập. Thiếu vắng đi những ngày này, thiếu vắng thời khắc lặng lắng tâm hồn dưới một cơn mưa, có lẽ đời sống mình sẽ điêu tàn nhiều lắm.


2.
Mình dự định đặt tên cho chuỗi suy tưởng này là TIẾNG NƯỚC TÔI. Đó là một sự chuyển dịch đi ra từ 2 tiếng QUỐC ÂM. Viết cho đầy đủ là Quốc Âm Thi Tập của Nguyễn Trãi. Đó là tác phẩm mà mình âm thầm nghiền ngẫm xuyên suốt mùa mưa năm này. Đọc Quốc Âm Thi Tập mình cảm thấy yêu tiếng Việt hơn gấp trăm ngàn lần. Không biết mình có đủ tinh tế và nhạy cảm để có thể hiểu hết tấm lòng của Nguyễn Trãi hay không. Nhưng thực sự mình rất thích tập thơ này. 


3.
7 năm trước, mình tiếp cận với toàn tập sự nghiệp Cụ một cách nghiêm túc và chủ động. Quý kính ngay từ giây phút đầu tiên. Nhưng giờ sau nhiều biến động trong cuộc đời, mình đọc lại những bài thơ Hán lẫn Nôm thì tưởng như cảm thấu thêm nhiều tầng sâu hơn nữa. Có một bài nằm trong Ức Trai Thi Tập tựa là Loạn Hậu Đáo Côn Sơn Cảm Tác vẫn luôn thống lĩnh tâm trí mình. Những câu chữ dệt may nên ngày về với Côn Sơn, dựng lều bên suối và thưởng thức một chén trà nóng ấm. Ngày đó chắc không còn xa.



4.
Trong Ức Trai Thi Tập còn một bài khác mà mình tin là sẽ đi với mình muôn đời. Đó là Thính Vũ. Gần như một năm nay, mình cứ lấy bài này ra để nuôi dưỡng tâm hồn. Mình dịch nghĩa bài này như sau:

NGHE MƯA

Một mình lặng im giữa phòng tối
Ngồi nghe mưa tuôn suốt đêm dài
Từng giọt thánh thót động gối khách
Muôn hạt miên man điểm giờ trôi
Gió lay trúc, vỗ về khung cửa kín
Chuông ngân vang, quyện thắm mộng bình yên
Thơ đã ngâm, sao giấc chẳng thể tròn?
Thao thức…rơi…cùng mưa…đến rạng đông

Trái tim của bài thơ này nằm ở câu thứ 6 “hòa chung nhập mộng thanh” khi mà tiếng mưa quyện hòa cùng tiếng chuông đi vào giấc ngủ thanh bình. Mình không biết tiếng chuông đó đến từ một ngôi chùa xa? Hay khởi đi chính từ sự tĩnh tại nơi tâm hồn của người đang nghe mưa bằng tâm dạ chí thành tha thiết.

nghe mưa, đạm nhiên, thính vũ, nguyễn trãi


5. 
Nguyễn Trãi vì vậy trở thành người Thầy của mình, người đầu tiên đã truyền cảm hứng và chỉ dạy cho mình cách thức để nghe mưa, để lắng nghe tim mình như lắng nghe một cơn mưa.

#Nhiên
10.11.2016