26.7.17

Châu Tinh Trì

Châu Tinh Trì, Đạm Nhiên, Góc O

Nhìn lại 2015, tôi có một kỉ niệm đặc biệt trong tháng 2. Đó là khi tôi đến rạp để xem bộ phim Mỹ Nhân Ngư. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có cơ hội được xem một xuất phẩm của Châu Tinh Trì trên màn ảnh rộng. 

Vua hài của Á Châu

Thật khó để viết hết nghĩ cảm về người Hong Kong này. Những thước ảnh vui nhộn của anh đã đồng hành xuyên suốt chiều dài tuổi thơ tôi cùng bao nhiêu tâm hồn áo trắng. Tôi có những đứa bạn vì yêu quý anh mà xem không thiếu một tác phẩm nào. Chúng thuộc lòng những câu thoại, tình tiết và cả dáng đi, điệu cười của người diễn viên xứ cảng. Về phần mình, tôi chỉ thực sự chú tâm đến anh từ Đội Bóng Thiếu Lâm rồi sau đó tôi quay lại với Quốc Sản 007. Nếu có một nhận định về sự nghiệp của anh thì tôi có thể nói rằng đỉnh cao là Tuyệt Đỉnh Kungfu. Đây có thể được xem như là biểu tượng cho phong cách làm hài của Châu Tinh Trì. Nếu có nhu cầu muốn hiểu về anh, về nghệ thuật dùng hình ảnh, tình tiết để tạo ra sự hài hước mà không phải mất nhiều thời gian thì chỉ cần chiêm ngưỡng duy nhất tuyệt tác này. 

Tôi không chắc mình đã xem hết trọn bộ tất cả dự án có sự tham gia của Châu Tinh Trì nhưng tôi chắc chắn một điều: anh là một trong những tác nhân dưỡng nuôi tình yêu trong tôi đối với điện ảnh. Tầm ảnh hưởng của anh không chỉ lan rộng trong lòng khán thính giả mà còn ở địa hạt người làm nghề. Càng về sau, khi mà hiểu biết về bộ môn này có phần sâu sắc hơn một chút thì tôi lại càng nhìn thấy rất nhiều những hóa thân của anh. Họ ở khắp mọi nơi. Không chỉ nói tiếng Bắc Kinh, tiếng Quảng Đông mà còn là tiếng Việt. Nhiều lắm, cả trong kịch hài lẫn phim hài. 

Có đi xem phim của anh trong một khán phòng rộng lớn mới thấy rõ lực hút của Châu Tinh Trì là bất biến theo thời gian. Tôi có thể chứng thực điều này. Tôi đã nghe những tiếng cười giòn tan, không ngớt. Anh đã là một thương hiệu vô giá và trên hết anh hiểu đám đông, anh biết cách làm gì để giải khuây cho họ. Có lẽ không chỉ ở lớp người của tôi mà sẽ còn nhiều nhiều nữa, những trái tim bị nét hài hước vô nhị của anh chinh phục.

Anh đã chinh phục tôi hoàn toàn. Nhưng nếu phim anh chinh phục tôi một thì nếp sống thường nhật quyến rũ tôi gấp mười.


Người đạp xe ở Hong Kong

Trong số những hình ảnh của anh, có lẽ đẹp nhất đối với tôi là những khoảnh khắc anh đạp xe trên đường phố. Anh thường xuyên dùng xe đạp nếu không muốn nói là toàn thời gian. Quần áo của anh thường là đồ thể thao, đơn giản và năng động. Anh không dùng mạng xã hội. Lặng lẽ, âm thầm, anh xa lánh mọi thị phi của thế giới giải trí. Chẳng bao giờ lo nghĩ xây đắp hình ảnh cá nhân. Điều anh quan tâm chỉ là những bộ phim. Điều anh quan tâm là giữ được ngọn lửa đam mê và toàn tâm cho ra đời những thước phim mới. Tôi rất mong những gì tôi biết, tôi nhìn thấy, tôi được nghe kể là sự thật. Cảnh sống này, cách sống này đích thực là những gì tôi muốn điều hướng cho đời mình.

Tháng 12, tôi đạp xe giữa một cánh đồng xanh mát. Lòng an bằng. Thân khang kiện. Trong một khoảnh khắc, giữa những vòng quay, tôi bỗng chốc nhớ đến anh, người nghệ sĩ tài danh. (Có lẽ giờ này, đâu đó tại Hong Kong, anh cũng như tôi, thầm lặng với những vòng xe của riêng mình). Tôi nhớ đến tư duy điện ảnh, những bộ phim, cách thức tạo ra niềm vui, cách thức để làm cho đời mình rộn rã. Và vượt trên hết thảy, tôi nhớ đến tâm hồn đã chọn cho mình một đời sống lặng lẽ, ăn vận giản dị và sống trọn vẹn với đam mê duy nhất cuộc đời. 

Lòng tôi khẽ thầm 2 tiếng “cảm ơn”. Cảm ơn họ Châu, anh đã tặng tôi sự lạc quan. Anh còn trao cho tôi niềm cảm hứng không cùng tận về sự tối giản.

Tôi phải sống một cuộc đời như thế!

#Nhiên
29.12.2016

Châu Tinh Trì, Đạm Nhiên, Góc O
*Ảnh: An