2016 mới bắt đầu nuôi thói quen ra rạp. Rồi cũng lần mò dõi mắt theo những bài phê bình điện ảnh. Tôi khám phá 2 tiếng lạ lùng. Duy Mỹ. Đến đúng ngày 24.6.2017, thêm một lần nữa, tôi tận tai nghe 2 tiếng ấy.
Duy Mỹ.
Tháng 6, khi tâm trí chỉ biết có Đảo Của Dân Ngụ Cư, cứ nghe người ta nói phim ấy là art-house. Lại là thứ thanh âm lạ lùng! Rồi tháng 7, khi chánh thức tìm hiểu những từ vựng chuyên ngành, tôi lại nghe trong các định nghĩa về art-house có duy mỹ. Nếu không muốn nói art-house là duy mỹ.
Không biết có phải thế không? Có những người như thế thật không? Những người muốn đi đến tận cùng bến bờ Cái Đẹp và sẽ còn tiếp tục...Ra khơi.
Tôi thì khác. Tôi ưa Cái Thật. Không phải duy mỹ. Chân trời mơ ước của tôi là toàn chân. Mà sự thật thì đâu có đẹp. Đó thường là những vết thương. Hay hiểu khác đi, vẻ đẹp của cái thật là sự bất toàn.
Thế nên bước vào ngôi nhà nghệ thuật, tôi không mong Mỹ nhiều lắm. Tôi mê Chân hơn. Chờ Chân nhiều hơn...
Nhiên