Trong tháng 6, quyển sách này đã đến với góc nhỏ của tôi. Nó tàng chứa một thứ mùi mà chỉ có những ai đã từng trải qua thời ấy, độ ấy mới hiểu. Thứ mùi xuyên thấu giấc mơ. Thứ mùi xuyên thấu da thịt. Mùi Mỹ!
Tôi mới chỉ dừng ở chương đầu tiên. Nhưng tôi không ngại hấp tấp mà công nhận cái gọi là “kinh điển” biên chép ở bìa sách là có lý lẽ thuyết phục. Tôi chưa vội đi sâu vào nội dung hay thứ mùi gây ám ảnh của sách đâu! Tôi muốn giải mã những bí ẩn ở tựa đề.
Bí ẩn là viết vậy thôi! Sự thật là mọi thứ ngời sáng rõ ràng. Ở đây có hai vế. “Làm sao” tức là câu hỏi. Đó là vế đầu. Một khi đã trả lời được vế đầu thì sẽ đi tới vế sau. Đằng sau chữ “và” chính là kết quả. Cách nhấn nhá, tô đậm, làm nghiêng ngả những con chữ chắc chắn không phải là một sự vô ý thức. Người thiết kế cho bìa sách chắc chắn phải là một chuyên gia trong lĩnh vực sắp chữ. Một kịch bản về ngữ nghĩa hẳn hoi đã được đan cài.
Có tất cả 4 chủ đề trong cuốn sách này. Thông điệp lộ hẳn ra như vậy. Chủ đề một “Làm Sao”. Chủ đề thứ hai “Đọc”. Chủ đề ba “Phải Lòng”. Chủ đề thứ cuối “Thi Ca”.
“Làm sao để đọc được một bài thơ?”, đây là câu hỏi đóng vai Nhân. “Và phải lòng với thi ca” đóng vai Quả. Một khi giải quyết xong nghi vấn Nhân thì có được kết quả. Hay viết khác đi, để rơi, để rớt vào tình yêu với thi ca thì phải truy cầu việc đọc một bài thơ. Muốn có tình yêu thì bằng mọi giá phải hành động. Điều kiện hệ trọng nhất là phải đọc, đọc cho bằng được một bài thơ.
Cách đặt ra một vấn đề như thế này, lối tư duy mở đầu câu chuyện như thế này ít thấy ở xứ ta. Ở xứ người thì là một điều phổ biến. Đọc một bài thơ tưởng chừng có gì lạ lùng! Ai mà không đọc được! Nhưng cái đọc đó là đọc ở phần lộ thiêng. Hay là sự đọc chạm tới báu châu trầm tích. Cũng là sự đọc nhưng có những sự đọc chỉ diễn ra nơi bề mặt. Và có những sự đọc xuyên phá đến lối đi của nước ngầm.
Thi Ca vốn dĩ là một kho tàng của những ẩn dụ và hoán dụ. Nếu không có kỹ thuật, không có thời gian rèn luyện kỹ năng đọc, đọc được ẩn dụ và hoán dụ thì mãi mãi muôn kiếp chỉ là một người tình hờ với văn chương thơ phú.
Câu hỏi ở bìa sách này thật sự là một câu hỏi vàng. Kết quả của nó chính là tình yêu. Có ai không muốn có tình yêu? Muốn thì phải đọc cho bằng được! Vấn đề không phải là yêu ai hay ai yêu. Vấn đề là có tình yêu trong lòng. Một kẻ mà yêu thương tràn chứa thực chất là kẻ đáng gờm. Đó là sinh vật nguy hiểm nhất thế gian. Hắn thủ đắc một nguồn sức mạnh siêu quần, sức mạnh của tình yêu.
Nhưng cuốn sách này đào sâu vào thi ca. Thi ca thì có liên quan gì với đời sống. Tôi đã viết rồi, bạn hãy tin tôi! Đây đích thực là một câu hỏi vàng. Hãy thử dùng nguyên lý kim cương này, dùng bố cục kim cương này trong muôn lối sự sống. Bạn chỉ cần thay đổi đối tượng thôi!
Tôi hỏi:
- Làm sao để
đọc một trận cầu
và Quỵ Ngã
trong Tình Yêu với
Bóng Đá?
Bạn nhớ rồi phải không? Vế đầu là câu hỏi. Làm sao để đọc một trận đấu? Làm sao để nhìn như là Mourinho nhìn? Làm sao để quan sát thế trận như là Zizou quan sát? Chỉ cần đặt câu hỏi thôi thì ngay lập tức bạn đã có mặt ở Old Trafford, ngay lập tức bạn đã có mặt tại Santiago Bernabeu. Nhưng vấn đề là bạn có đi tới tận cùng với câu hỏi ấy không. Hay bạn chỉ đặt ra cho bằng anh bằng chị. Nếu chỉ là sự đặt để nhất thời thì sự hiện hữu của bạn tại sân nhà của MU hay Real sẽ rất mờ nhạt. Bạn thực chỉ là bóng ma trong nhà hát.
Còn nếu bạn xác quyết, bạn có một thề nguyện trăm năm thì bạn có mặt vẹn toàn. Bạn không muốn thu ngắn thời gian. Bạn bất chấp thời gian. Hạn kỳ của bạn là 10 năm, 20 năm, 30 năm. Thậm chí cái chết cũng không làm bạn bận tâm. Khi bạn nhắm mắt, nụ cười của bạn là nụ cười của một kẻ vẫn còn thao thức. Bạn vẫn chưa hiểu. Nhưng điều đó có gì quan trọng! Bạn đã có tình yêu trong trái tim. Bạn đã phải lòng với bóng đá. Bóng đá có thể ruồng bỏ bạn. Nhưng bạn thì không. Trọn đời mình, bạn chỉ biết có một cái tên duy nhất. Bạn đã rơi vào tình yêu. Đó chẳng phải là một điều ngọt ngào lắm sao!
Hãy thử đặt một câu hỏi khác, không khác những gì đã làm với bóng đá!
Tôi hỏi:
- Làm sao để
đọc một bộ phim
và Quỵ Ngã
trong Tình Yêu với
Điện Ảnh?
Làm sao đây? Làm sao tôi có thể đọc được tất cả những mật ngôn, những ẩn chú trong một bộ phim? Làm sao tôi có thể nhìn Đảo Của Dân Ngụ Cư như cái nhìn của Hồng Ánh? Làm sao tôi có thể ngắm nhìn những khung hình như Lý Thái Dũng? Làm sao và làm sao?
Bạn hãy thử đặt một câu hỏi như thế. Câu hỏi ấy là một thứ của tin, một niềm tín thác. Xin đừng mong chờ một kết quả ngay liền! Những gì đến nhanh sẽ đi nhanh. Những gì càng khó tìm thì càng quý báu.
Hãy đi suốt đời mình với câu hỏi ấy! Hãy dành hết những mùa nắng mưa với niềm thao thức ấy nơi lòng! Sự thật, nếu có hết lời giải thì còn gì lấp lánh, còn gì sướng vui nữa. Phải là một kết thúc mở! Phải là một kết thúc không bao giờ viên mãn! Phải là ngày chưa từng ngày! Phải là đêm chưa từng đêm! Sự đền đáp có gì quan trọng? Vì tình yêu đang vỗ cánh, đang bay lên nơi tim này.
Làm sao hay làm sao,
cần gì phải cấp bách,
cần gì phải nóng vội
khi mà tình yêu điện ảnh đang hồng ánh trong tim!
Nhiên