Nếu được phép đề cử thì theo tôi đây sẽ là kịch bản xuất sắc nhất mùa phim Nhật năm nay. Hình ảnh xóm nhỏ ngõ nhỏ ngay cạnh sân bay, hình ảnh người bố cụt tay mà tay còn lại kéo chiếc xe đẩy cùng đứa con ở sau lưng song hành với chiếc máy bay đang vút lên nền trời in hằn 1 ấn dấu thị giác mạnh mẽ. Và trong suy nghĩ của tôi, hoạt ảnh đó cùng đồng thời hàm tàng đại ý của tác phẩm: Mong muốn đổi đời, ước vọng cất cánh của những thân phận ngụ cư trên đảo quốc mặt trời.
Là 1 phim Nhật thế nên tôi có phần bất ngờ trước sự náo nhiệt ngay từ đầu phim. Vẻ tĩnh yên của người Nhật xa vắng. Và sự bất thường đó nhanh chóng được giải đáp. Không gian quán thịt nướng được quản lý bởi 1 người Hàn. 1 gia đình Hàn Quốc nhập cư đang gắng cố tồn tại ở Nhật Bản. Đây đang là nghìn chín bảy mươi. Vết thương chiến tranh còn đó trên thân thể. Vết thương kỳ thị vẫn đang nhức nhối nơi tâm hồn. Vượt bao lo toan cơm áo và rào chắn văn hóa, khao khát của kẻ làm cha không gì hơn là con mình được thụ hưởng 1 nền giáo dục tiên tiến. Và bất chấp tất cả gian khó, người cha lao động, lao động và lao động. Từng bước, từng bước, từng bước căn tính Hàn hòa quyện, tan loãng trong căn tính Nhật. Nhưng nét Hàn, nếp Hàn vẫn thấp thoáng đâu đây.
Phim đẹp và đẹp nhất có lẽ là vì đã hiển bày dung nhan cũng như sức sống của sự sinh tồn. Nghịch cảnh có ra sao, sóng đời có nhiều phen xô bạt thì đôi tay đã mất một ấy vẫn nắm chắc tay cầm, tiếp tục kéo, tiếp tục đẩy, tiếp tục giữ ấm cho giấc mộng an cư.