Mình xem suất 19h30. Mua vé vào giờ tan tầm. Không còn bao nhiêu chỗ trống. Thật may có một ghế chưa ai đặt ở hàng G! Số 5, không phải là số ở giữa hàng. Nhưng khoảng cách của dãy ghế này đến màn hình theo mình là đủ để có một tầm nhìn tốt.
Rạp lần trước mình cũng ngồi ở hàng G. Mình không chắc có thể so sánh về chất lượng âm thanh và hình ảnh ở hai rạp. Tuy nhiên ở lần xem đầu, độ dốc giữa các hàng ghế, cự ly giữa màn hình đến dãy ghế đầu tiên chắc chắn có vấn đề. Hai yếu tố về mặt nội thất này đã ảnh hưởng đến phẩm chất thưởng thức của mình.
Ở lần đầu mình xem suất chiếu sớm hơn 2 giờ. Vì vậy mà rạp cũng neo người. Còn lần này, mình trực tiếp kinh nghiệm cái gọi là “hiệu ứng đám đông”. Rạp kín chỗ giúp mình đo lường nồng độ cảm xúc tập thể trước một câu thoại hay một tình tiết. Đối với mình, một người vẫn đang trong quá trình học-trở-thành-1-người-xem-phim, đây là điều rất bổ ích.
Mình vẫn chưa truy cứu sâu sắc vào kịch bản của THÁNG NĂM RỰC RỠ. Mình chưa vội đi sâu vào điều gì cả. Mình chỉ có ý muốn thu thập những gì thật nhất của mình. Điều gì lay động mình và khiến mình có thể dễ dàng viết lại theo theo một cách thức đơn giản nhất?
Thật nhất, lay động nhất rồi diễn đạt ngắn gọn nhất.
Cánh cổng.
Mình muốn viết về cánh cổng.
Cánh cổng của ngôi trường mang tên Cam Ly.
Đó là lúc Hiểu Phương rời xe hơi riêng đi xuống lòng đường. Cô nhìn thấy cánh cổng trường. Điểm nhìn của cô lúc này quay vòng 360 độ. Thứ cô thấy không còn là hiện tại mà đã là quá khứ. Sài Gòn trở thành Đà Lạt. Và trước mặt Hiểu Phương là Hiểu Phương. Hiểu Phương vén khéo nhìn thấy Hiểu Phương non yếu. Hiểu Phương hoàng hôn nhìn thấy Hiểu Phương hừng đông. Khoảnh khắc sống lại với trái tim thơ ngây ban đầu được diễn đạt bằng một mối nối kỳ ảo, mỹ lệ và ngoạn mục.
Cánh cổng trường cũng là ranh giới giữa vô lối và kỷ luật, giữa đường phố và học đường. Đặt Hiểu Phương tại nơi đây, người xem không thể không nhận ra nhân vật hạt nhân của tác phẩm đã không còn là mình. Có một sự chuyển đổi lớn lao đang xảy ra. Cô khác so với chính cô trước đó, khác vì ánh nhìn đã khác, khác vì đã có một nhiệm vụ. Tìm lại những thành viên trong nhóm Ngựa Hoang. Tìm lại bạn cũ cũng là tìm lại Hiểu Phương năm nào, tìm lại con người thật, tìm lại mong muốn thật. Tìm lại những gì mà vai trò xã hội, trách nhiệm gia đình đã quàng xiết, che lấp.
THÁNG NĂM RỰC RỠ có nhiều lần chuyển tiếp quá khứ và hiện tại. Biên tập như thế nào để tạo nên sự mượt mà về thanh sắc, nhịp nhàng về tiết tấu, hợp lý về tư duy, đong đầy về cảm xúc ở những ranh giới thời gian không phải là điều dễ dàng. Không phải lần phối ghép nào ở phim này cũng đạt. Nhưng những lần đạt nhiều hơn. Mình không đủ tình cảm lẫn trí nhớ để để viết về những lần đạt hơn ấy. Đơn giản là vì cái đầu tiên, hình ảnh cánh cổng đã giăng lưới tâm hồn.
#HồngNhiên