WALK WITH ME bắt đầu bằng khung cảnh bình minh. Ở góc nhìn toàn rộng, em thấy muôn vàn tia nắng soi chiếu ấm áp, xuyên qua kẽ lá cành cây. Phim khép lại đúng ở mốc thời gian bình minh.
Sự khác biệt giữa mở và kết chỉ là điểm nhìn, thấp điểm đối với cao điểm. Không còn ngáng trở, không còn một vật thể nào chắn ngang, em thâu vào tầm mắt mặt trời hồng ngời chiếu.
Em tự hiểu thời lượng của bộ phim cũng chính là quãng đường từ chân núi cho đến đỉnh núi. Đó cũng là tiến trình biến đổi từ cái tôi cạn thấp đến tự ngã cao sâu.
Mặt trời với dáng hình tròn trịa là biểu tượng hình học, ẩn dấu cho sự toàn hảo. Ánh sáng chói lóa là ẩn dấu cho hiểu biết. Hiểu biết hợp cùng toàn hảo trở thành toàn giác, sự hiểu biểt tròn đầy.
“Có những lúc tôi trẻ con quá…Vẫn biết giận dỗi, vẫn thích được ngợi khen, vẫn sẵn sàng khóc cười. Nhưng ở dưới đáy những cái đó, còn có cái gì nữa nhỉ? Có hay không? Nếu có, sao ta lôi nó lên không được? Nếu không, sao ta cứ đinh ninh rằng có?” [1]
Trích đoạn được đọc ở cảnh đầu phim là thao thức của người lữ khách, là niềm giục giã lên đàng. Còn có một cái gì đó bên dưới? Cái gì đó quyết định toàn bộ những biểu hiện vui buồn? Cái tôi cạn thấp muốn có câu trả lời, muốn khởi bước trên hành trình xuyên thấu nội tâm.
Liệu 88 phút WALK WITH ME, 88 phút đăng cao đó có tìm thấy lời giải thấu đáo, có đạt được sự thuyết phục về mặt cảm xúc và tư tưởng nơi người xem?
Đạo diễn đã dùng một hình ảnh được điệp lại ở đầu và kết nhưng điểm nhìn thay đổi. Hiệu ứng tạo ra là những vòng lập hướng lên, đó là đường trôn ốc. Em nghĩ sự lựa chọn về hình ảnh như thế này, cả thêm âm thanh và câu chữ là ẩn dấu tối ưu cho sự tiến hóa. Còn việc lay động, chinh phục khán giả thì bao giờ cũng là sự chân thật. Diễn biến ấy hoàn toàn phụ thuộc vào chính những nhân vật đã đưa mình vào cuộc lữ.
Họ bước có thực là bước? Họ ngồi có thực là ngồi? Nội quán có thực là nội quán? Và an tĩnh trên cao ấy có thực là trạng thái sau chót? Hàm tiếu trên cao ấy có thực là biểu hiện cuối cùng?
Khi đặt ra những câu hỏi như vậy, em phát giác em không muốn hỏi ai cả. Em dừng hỏi người. Em hỏi mình. Em nhận ra xem những bộ phim như thế này đã không còn là chuyện thưởng thức đơn thuần nữa. Muốn tiến hóa phải đi thôi! Đi cùng thôi!
#VânNhiên
Chú thích: