Khi đã đạt được điều kiện tổ chức chiếu phim, em đối mặt với 3 nỗi lo. Thứ nhất là chuyện không được dùng micro (thông báo từ trang phim). Thứ hai, trời mưa trong ngày trình chiếu (dự báo thời tiết). Và nỗi sợ hãi về các vụ nổ súng.
Trước và sau giờ chiếu phim sẽ có buổi chia sẻ với khán giả. Chắc chắn em phải sử dụng micro. Tiếc là rạp lại không cho phép điều này. Tuy nhiên đây chỉ là thông tin từ đơn vị phát hành. Khi em đến làm việc trực tiếp với rạp thì vấn đề thật sự là họ không muốn tích hợp thiết bị từ bên ngoài vào hệ thống âm thanh. Giải pháp của em là dùng loa di động và micro không dây. Em nhận được cái gật đầu đồng ý. Quá trình thương thuyết diễn ra trong sự lắng nghe, hiểu thấu và tận tâm của ban quản lý rạp. Về chuyện sắp đặt loa, chuẩn bị các thiết bị xách tay thì em có người bạn tên là Brandon lo liệu. Em thật sự cảm kích sự hỗ trợ của bạn.
Chuyện thời tiết thì dự báo sẽ có mưa, mưa lớn trong đêm chiếu phim. Đó cũng là ngày rằm. Đêm trước đó em lại cầu nguyện. Chỉ mong sao ông trời ưu ái cho người xem, đừng tạo ra sự khó khăn và chướng duyên trên con đường đến rạp. Ngày hôm sau, trời quang đãng, nhiều mây cho đến tận đêm. Phải sau khi phim kết thúc, mưa mới bắt đầu rơi và nặng hạt dần dần. Em cảm thấy dường như có linh ứng, bao nhiêu điều kiện cả về trời đất lẫn con người đã cùng hội tụ để trợ lực cho WALK WITH ME.
Hai nỗi lo đầu tiên thuộc về ngoại giới còn nỗi lo thứ ba hoàn toàn phát xuất từ nội tâm em. Và thật sự đây là ưu tư lớn nhất, nặng nề nhất. Cách buổi chiếu phim mấy ngày, ở một thành phố khác, đã xảy ra một vụ nổ súng trong khu chợ Walmart. Mới hôm qua hôm kia là thêm một vụ nổ súng ở một nhà thờ, hai mươi mấy con người thiệt mạng. Đối với em, nước Mỹ bây giờ đã không còn tồn tại 2 từ “bình yên”. Chuyện chính trị, tôn giáo đủ cả… Bước ra đường, em không biết ngày nào mình bị nã súng, nhất là những nơi có đám đông. Và giờ em lại là người tổ chức một buổi chiếu phim, lại là một bộ phim in rõ dấu ấn Phật Giáo. Bản tính em trước nay vẫn là người hay lo. Em tự hỏi không biết thời điểm này mình lại tạo ra một sự kiện như vậy thì có hợp thời hay không? Nếu lỡ xảy ra một vụ nổ súng thì sẽ như thế nào? Vì là host, chắc chắn là đối tượng bị nhắm tới đầu tiên sẽ là em. Nhưng còn bao nhiêu con người vì WALK WITH ME, vì cái tên ấy mà đến thì sẽ ra sao?
Tâm trí em vẫn luôn ám ảnh một vụ nổ súng ngay trong rạp chiếu phim cách đây vài năm. Hung thủ không đi vào bằng cửa chính mà là cửa thoát hiểm. Nghĩa là “out of control”. Không ai kiểm soát được. Sợ lắm! Nhìn thấy trang sự kiện trên mạng xã hội có 400 người quan tâm. Vé thì bán ra 200. Vui lắm vì mình thỏa ước nguyện. Nhưng cũng lo lắm, sợ lắm. Bao nhiêu con người mình có biết họ là ai. Lành thiện? Hay là bất hảo? An nhiên? Hay là bạo động? Kiến tạo? Hay là hủy diệt?
Thi cử căng thẳng, chuyện gia đình, chuyện chỗ ở, chuyện chuẩn bị sắp đặt cho chương trình chiếu phim và nhất là mối lo về an ninh khiến em căng thẳng, kiệt quệ và mất ngủ nhiều tuần liền...
#VânNhiên