Mặc dù bộ phim BE WITH YOU, tựa tiếng Việt VÀ EM SẼ ĐẾN khởi nguồn từ một tiểu thuyết Nhật Bản rất được lòng độc giả tại Việt Nam…
Mặc dù đã xem bản phim tiếng Nhật và sa ngã trước sức quyến rũ kỳ diệu từ đó…
Mặc dù bản tiếng Hàn có sự góp mặt của So Ji Sub và Son Ye Jin, 2 thần tượng thuở ngây ngô xem phim, không chút phòng bị…
… tôi vẫn không có đủ lý do để mua vé.
Kế hoạch của tôi trong thời gian này là đọc kịch bản trước khi xem phim. Ưu tiên luôn luôn là phim Việt. Còn nếu là một cái tên ngoại lai, tôi dựa phần nhiều trên linh cảm. Sau khi xem trailer, động lực đến rạp hoàn toàn trơn trắng. Bất ngờ tấm vé được chuyền tới. Lời mời từ một cô gái ngọt ngào. Làm sao có thể chối từ? Sao lại phải chối từ? Tôi đồng ý không suy tính, đắn đo.
Với một phim làm lại chắc chắn nhà sản xuất không thể không thay đổi. Họ đã chế tác một nhân vật ở tuyến phụ. Người này là nguồn cội cho phản ứng hài hước và những thoáng giây thư giãn. Họ tăng cường thoại và hành động cho cậu con trai. Như muốn gây nên thế chân vạc (cha-mẹ-con) nhằm nhấn sâu và xưng tụng tình cảm gia đình. Tình yêu nam nữ có thêm một loạt tình tiết dễ thương trong thuở còn cắp sách đến trường. Thử phác thảo 3 đường nét ở phiên bản Hàn Quốc. Chính kịch, màu bi, điểm xuyết hài hước.
Tôi vẫn còn nhớ So Si Jub trong một bộ phim truyền hình. Đó là một luật sư ưa lao mình vào bơi lội mỗi khi tâm tư mất thăng bằng. Ở lần hội ngộ này, thật trùng hợp anh lại có nhiều cảnh bơi lội. Son Ye Jin hằng lưu trong ký ức là những rạng rỡ xuân sắc trên màn ảnh nhỏ. Chưa bao giờ tôi tin cô là ngoại nhân. Khuôn mặt ấy cho tôi cảm giác như đang chiêm ngưỡng một dung nhan Việt.
Đây là lần đầu tôi chứng kiến diễn xuất của cả hai trên màn ảnh rộng. Mặc dù rất quý và có sẵn bao nhiêu thiện cảm nhưng sự thể hiện của họ không lay động tôi nhiều lắm. Không thể nghi ngờ về trình độ của hai diễn viên thực lực này. Nhưng cách diễn được đào tạo tại Hàn Quốc không phải là điều tôi ngưỡng mộ. Tôi chẳng biết mình rơi vào trạng thái này từ bao giờ. Nhưng cách phát ngôn, lối biểu đạt, tiếng khóc, nụ cười nhìn thấy trong phim này tôi cũng đã bắt gặp ở nơi khác. Chúng không thu hút, đúng ra là bên trong hình thành một cảm giác sờ sợ, ngài ngại. Vẫn quý lắm, vẫn thiện cảm lắm nhưng quả thật là tôi đã không còn mến thích nhiệt thành như lúc xưa.
Nhìn bản tiếng Hàn, tôi nhớ nhiều đến bản tiếng Nhật. Ở đó, họ diễn tiết chế hơn. Như khi ôm một tình nhân. Vì họ tĩnh nên vòng ôm của ta thơm ấm. Nếu họ quá động ta không thể có những giây phút đầy tròn. Tôi có thể tạm dùng một cách so sánh như vậy khi xem một bộ phim Nhật, thưởng thức một lối diễn Nhật.
Tính nguyên bản trong EM SẼ ĐẾN CÙNG CƠN MƯA theo tôi là sự huyền ảo và tươi sáng của tình yêu. Có xót xa, có bi lụy nhưng vượt lên trên những ngày mưa vẫn là một trái tim chứa chan màu nắng. Ở lần xem mới nhất, tôi cảm tưởng sự sướt mướt, ủy mị đã lấn lướt rồi chiếm hữu cái nghe và cái nhìn của mình. Nhưng thiết nghĩ những điều vừa viết ra vẫn còn là những xúc cảm mơ hồ và mong manh lắm. Để có một nhận định chuẩn xác cần phải xem phim ít nhất 1 lần nữa. Với tôi, đây vẫn là một tác phẩm không thể bỏ qua cho những ai đặt niềm tin vào 2 tiếng “gia đình”.
Trở lại với tiêu đề. Hàn hay Nhật? Không Hàn cũng không Nhật. Tôi luôn chờ một lối diễn Việt Nam, luôn chờ một cái tên Việt Nam.
#Nhiên