Tháng 2. Không thể gói lại bằng 2 tiếng uể oải. Có những ngày vui và nắng ấm. Nhưng đôi tai chỉ mải miết miệt mài cùng Đỗ Bảo. Bắt nhịp cuộc đời luôn khó khăn và sợ sệt. Sống thực cùng mình mãi như một phép tính vật vã. Ước ao có thể mang trọn cảm giác khi nghe một bài hát, khi xem một bộ phim vào những kế hoạch hiện thực…
Rồi tháng 3 về. Mùa gần không mong dấn bước. Chạy theo lối cũ. Muốn dự phần vào những mùa xa…Tháng 3. Mùa Oscar về.
Không muốn thụ động nghe tin từ người này kẻ khác. Và cũng không muốn đọc một kết quả khác trái ước nghĩ mình. Tôi kêu la. Tôi gào thét:
“Nam chính xuất sắc nhất.
– Leonardo Di Caprio.“
Chưa hề xem Nebraska. Đã tua nhanh 12 Years a Slave. Không thích những gì Đẹp mà Buồn. Hình như Christian Bale mang kính khá nhiều trong American Hustle (?). Thời trang cũng là một chủ đề gây chú ý và gom góp thành công. Nhưng đôi mắt và biểu cảm gương mặt mới là tiêu chí hàng đầu. Với tất cả những cảm nhận này, Matthew McConaughey trong Dallas Buyers Club trở thành vật cản. Nhưng điều mà anh cho tôi thấy chỉ là từ hời hợt chuyển sang quyết liệt với sự sống. Cũng có những khoảnh khắc đỉnh cao. Một con bệnh muốn tự quyết đời mình. Nhưng từng ấy vẫn là chưa đủ. Trải nghiệm từ Leonardo DiCaprio trong THE WOLF OF WALL STREET mênh mông hơn rất nhiều. Từ thiện sang ác rồi lại thiện. Đúng ra là nhập nhằng mù mịt. Không rao giảng đạo đức. Từ tự do trở nên lệ thuộc. Từ ngây thơ hóa hiện đàng điếm. Từ nai thành sói. Rồi con sói mất luôn nanh vuốt. Tôi đã từng nghĩ tưởng "Howard Hughes" trong The Aviator là bầu trời. Nhưng giờ với dự án mới nhất cùng người thầy, những gì chứng kiến từ anh gợi trí tôi tới câu ngoài trời còn có trời. Gọi đạo diễn là thầy chắc chắn chuẩn xác. Từ Gangs of New York, The Aviator, The Departed, Shutter Island và giờ là THE WOLF OF WALL STREET hãy nhìn Leo của Titanic và Leo của hôm nay.
Matthew McConaughey cần Jared Leto để trở nên lung linh. Còn Leonardo DiCaprio phù phép mọi thứ xung quanh mình. Tất cả theo anh tung nhảy trong cơn nghiện ngập, nghiện đứng trên đỉnh cao. Và để gần hơn thiên đường, "Jordan Belfort" (vai diễn của anh) đã xây thêm vô vàn những nấc thang. Biệt tài xây nên lòng tham. Nhưng lòng tham cũng là một thứ bệnh dịch. Và chính người xây là kẻ phải trải qua cơn đau nặng nề nhất.
Golden Globe Awards 2014, THE WOLF OF WALL STREET được xếp vào nhóm Phim Hài / Âm Nhạc. Đó cũng có thể là một điều nhắc cho người xem biết tỉnh táo. Để gây chất hài thì phải tạo ra mâu thuẫn trong tình huống. Và để có mâu thuẫn thì người ta khoa trương, phóng đại. Các cảnh giường chiếu và ngôn ngữ đường phố là một thủ pháp của đạo diễn Martin Scorsese. Chính người Mỹ phản đối, lên án và cho đó là lạm dụng. Còn có một nếp nghĩ nữa: Một kẻ thủ đoạn thì phải chịu trừng phạt. Làm phim đi ngoài đường lối trên và cho nhân vật chính nhởn nhơ thì tức là đồng lõa với tội ác. Tiếng hét la bắt đầu.
Không chịu nổi với một tác phẩm phủ ngập đậu xanh rau má, người xem ném vào nó không ít rau má với đậu xanh. Dư luận ở Châu Âu có vẻ rất khác. Người ta đổ xô. Ở Châu Á, Châu Phi, người ta in lậu hoặc tìm cách lấy cho được bản chưa bị cắt bỏ. Có những nơi trước khi đến con mắt đại chúng đã có những con mắt khác thao láo cắt gọt. Người xem sau cuối chẳng thể hiểu được gì. Điên cuồng kiểm duyệt. Mạch phim nát vụn.
Lý do gì người ta chửi? Lý do gì người ta mê?
Chửi có lẽ do hoảng sợ. Sợ một người đánh bật hệ thống. Mặc dù nước Mỹ luôn là nơi biết trọng dụng những con người tìm ra kẽ hở của hệ thống. Mê là vì tưởng tượng, trí tưởng tượng được đẩy lên đỉnh trời. Sống hết mình và chơi tẹt ga. Đơn cử hành động ném tiền vào mặt FBI. Có ai mà không muốn? Mê còn là vì giàu sang. Có ai không muốn giàu sang. Bí quyết được trình bày không bằng lý thuyết khô khốc mà là 3 tiếng đồng hồ đầy màu sắc, âm thanh. Sau một cơn phê thuốc, sau một màn trụy lạc, sau một cú affaire sẽ là những gì… Chẳng thể nào tiên đoán. Nhưng một khi kẻ tạo ra cuộc chơi trở ra thành con nghiện chính trò chơi thì hắn sẽ bị cuộc chơi nuốt chửng.
Marty khước từ vai trò của một thẩm phán. Còn Leo không muốn biến mình thành sách dạy làm người. Họ đơn giản là chỉ cho người ta thấy cách một thanh niên đã sống, đã hành động theo triết lý của mình như thế nào.
– Giờ tôi có một cây bút! Tôi sẽ bán nó như thế nào?
Hãy xem Leo bán cây viết của mình. Nhân vật của anh sẽ phải vào tù. Cây viết không có tội. Chỉ vì người bán. Hay đúng hơn là lòng tham con người.
2.3.2014
***
*Đọc bài viết của mình cách đây 4 năm. Tôi chỉ biết mỉm cười. Lúc đó tôi viết theo lối tinh gọn. Tức là viết thành một bài dài. Sau đó tôi bỏ bớt những câu từ không cần thiết để có một bài ngắn hơn. Thế là khi đọc lại mình phải đọc thêm vài lần nữa mới hiểu hết thật sự mình đang viết cái gì.
Thấy được mình của 4 năm trước thật sự là một cảm giác rất đặc biệt. Dẫu cuộc sống luôn thúc ép mình đi tới nhưng dường vẫn tàng dấu một mong muốn. Cứ thơ ngây, mãi là một đôi mắt thơ ngây thưởng thức như ngày xưa.
Thấy được mình của 4 năm trước thật sự là một cảm giác rất đặc biệt. Dẫu cuộc sống luôn thúc ép mình đi tới nhưng dường vẫn tàng dấu một mong muốn. Cứ thơ ngây, mãi là một đôi mắt thơ ngây thưởng thức như ngày xưa.
Nhiên
22.4.2018
22.4.2018