2.4.18

50 người | WWM#3

walk with me, bước chân an lạc, Vân Nhiên, Góc O, Góc Nghệ
Em là người gửi yêu cầu chiếu phim đến trang giữ quyền. Em cũng là người chọn rạp chiếu. Tuy nhiên, quy trình thương lượng giữa trang mạng, rạp chiếu phim địa phương và đơn vị sản xuất phim như thế nào thì em không rõ. Đó là chuỗi khép kín giữa các bên. Danh em là “Movie Captain”. Nhưng phận em chỉ là người ngoài cuộc, chạy việc vòng ngoài T_T. Thông tin em nhận được là một con số.

Năm mươi.

50 người và thời hạn theo kèm. Tính từ thời điểm em yêu cầu đến thời điểm chiếu phim là khoảng 3 tuần, chính xác là 2 tuần rưỡi. Trong thời hạn này, em phải làm sao đó để có ít nhất là 50 người đặt vé. Tức nghĩa là con số 50 này sẽ kích hoạt chuyện trang mạng tiếp tục thương lượng với rạp địa phương về số ghế, lợi nhuận sao đó để họ thống nhất việc tổ chức trình chiếu WALK WITH ME.

“Trong 2 tuần rưỡi phải có 50 người”, suy nghĩ đó cùng con số 50 cứ lởn vởn trong đầu em. Em cảm giác buổi chiếu phim này giống như một định mệnh. “Mình cứ làm trong khả năng và vụ trụ sẽ giúp đỡ”, niềm tin đẩy em đi tới.

Đầu tiên là cần có một tờ rơi. Em lấy mẫu poster của phim rồi thiết kế lại thành flyer với kích cỡ 5x7 inches tức gần cỡ A5. Ngay lúc này em lấn cấn. Ảnh dán tường của phim là hình một nhà sư quay mặt. Ý nghĩa “quay mặt” là thái độ hướng nội, tức là ý thức có phương hướng nhìn vào nội tâm thay vì nhìn ra ngoại giới. Tuy nhiên, một cái đầu trọc là một dấu ấn quá rõ và quá mạnh. Em sợ không biết là khi mình phát cái này ra thì người nhận họ có nghĩ thầm, “Oh, a Buddhist monk!”. Rồi tiếp theo là họ nghĩ rằng đây là một dạng truyền giáo bằng phim ảnh gì gì đó. Em không muốn có kết cuộc này.

Có một mẫu quảng cáo khác về phim chỉ có dòng chữ WALK WITH ME. Nét chữ thư pháp rất chân phương. Em nghĩ dùng cái này thì nhẹ nhàng hơn. Nhưng lỡ nếu họ chỉ là một khán giả không tìm hiểu kỹ về phim, không xem trailer, vô tình tìm được tờ rơi của mình rồi đặt vé. Khi họ đến xem mới phát giác phim từ đầu tới cuối toàn sư thầy, sư cô thì họ sẽ trách mình là lừa đảo. Em cũng không muốn kết cuộc này.

Em lấn cấn mãi như vậy nhưng rồi cuối cùng, “Mình không thể kiểm soát được suy nghĩ của người ta. Tấm lòng mình đơn thuần chỉ là muốn chia sẻ một văn hóa phẩm theo mình là giá trị. Sự thật là vậy. Chắc không ai nỡ trách một con người sống chân thật.” Em dần thấy lòng bình an và tiếp tục với kế hoạch in ấn. 

#VânNhiên