15.5.19

MONG QUANG THẢO LÀ VẬT CẢN | UHMT#1

Góc O, Góc Nghệ, Góc Không, Vũ Đạm Nhiên, Đạm Nhiên, cảm nhận phim Ước Hẹn Mùa Thu, Ước Hẹn Mùa Thu, Quang Thảo
Tôi có một thời gian ngắn thường xuyên đến sân khấu kịch Hoàng Thái Thanh. Và thiện cảm của tôi ở lại mãi mãi với diễn viên Quang Thảo. Dẫu không nhiều nhưng tôi đã chứng kiến sự thể hiện của anh ở 5 vở kịch.

Chỉ với từng ấy trải qua nhưng tôi cảm tưởng rằng người diễn viên này có thể hóa thân ở cả 2 dạng vai chính diện, phản diện hay theo xu hướng rất được ưa thích trên thế giới bây giờ là mơ hồ, khi chánh khi tà. Nghĩa là ở cả 3 dạng, khả năng Quang Thảo vẫn có thể đảm đương được. Thật tiếc khi anh không còn hoạt động ở sân khấu này! Và vì thế cho nên chuỗi ngày nuôi dưỡng tình yêu kịch nghệ của tôi cũng không thể nối dài thêm hơn.

Thật bất ngờ! Trong một ngày của tháng 5 và có lẽ là trong những tuần đầu tiên công chiếu của bộ phim điện ảnh Ước Hẹn Mùa Thu, tôi lại được gặp gỡ Quang Thảo trên màn ảnh rộng. Trong ý nghĩ của tôi về anh, quả đã từng có mộng tưởng về một hóa thân trong nghệ thuật thứ bảy. Ước và tháng 5 là thực. Tiếc là trong lần này, vai của anh chỉ là tuyến phụ, một vai rất nhỏ, với vài dòng thoại và chút dư ảnh thoáng qua.

Đã từng bắt gặp vài trường hợp diễn viên từ kịch chuyển sang phim truyện nhưng không thành công. Từ đất này sang đất kia, đất khác, gió khác, mạch ngầm khác mà con người vẫn không biến chuyển, không cải đổi, vẫn nguyên vẹn biểu cảm và dáng hình. Với Quang Thảo, đài từ kịch nói đã có sẵn lợi thế, khuôn mặt phù hợp cho cả 2 giới hắc bạch, tôi mơ sao anh có hẳn một tuyến truyện nằm trong mạch chính để tôi được kiểm chứng năng lực thích nghi của anh.

Trong bộ phim Ước Hẹn Mùa Thu, nhân vật trung tâm bị hôn mê trong nhiều năm rồi bất ngờ tỉnh dậy. Trong khi mọi người đang sống với những kế hoạch trong hiện tại và tương lai thì anh này muốn thực hiện những ước hẹn trong quá khứ. 2 chiều phát triển tâm lý đã được uốn nắn. Vấn đề còn lại là vật cản. Tôi cảm thấy cách lựa chọn vật cản trong phim này không đủ mạnh và cách mà nhân vật chính vượt qua vật cản cũng quá giản dị.

Xem phim chỉ 1 lần, thật khó đánh giá nhưng tôi thấy đạo diễn Nguyễn Quang Dũng đã tạo ra một cú lật ở khoảng đầu phim. Đó có thể là một đổi thay lớn trong nhân thức của nam chính. Điểm lật đó đến từ chính người bạn thân. Vậy nên chăng vẫn giữ sự khơi mào này, làm nên một bất ngờ tiếp nối và sự bàng hoàng ấy đến từ chính người bác sĩ đã chăm sóc mình. Nghĩa là biến bác sĩ trở thành vật cản lớn nhất trong hành trình của nam chính. Người mình chịu ơn giờ cũng là tình địch! Ngang trái chằng chịt sẽ được thiết lập. Kịch tính vì vậy mà có lẽ sẽ mạnh hơn chăng?

Một chút trông mong thầm lặng của tôi sau lần xem đầu!

#Nhiên
15.5.2019