14.1.19

777 lần | ĐCNDN#68

Mình chờ 4 ngày nữa là đến buổi chiếu đặc biệt của #TheWayStation (#ĐảoCủaDânNgụCư). Vẫn ưa poster hình bàn chân của Chu (poster tiếng Anh) hơn là poster tiếng Việt. Đó không phải là ưa thích chủ quan mà mình thấy ảnh đó ăn khớp với hành trình chủ đạo, tâm lý chủ đạo cũng như là tơ mối cội nguồn cho sự chuyển động của bộ phim.

Đôi khi mình nghĩ câu văn tóm lược của tác phẩm hay 1 câu có tác dụng thu hút sự chú ý cũng có thể dùng chính câu thoại của Chu nói với bố của mình (Chệt Liếm), “Ba! Hôm nào ba cõng con ra thăm biển nha?”. Mình có thể thấy (sau khoảng 1 năm kể từ lần xem phim đầu) toàn bộ thế giới ấy, “Đảo” ấy xoay quanh cái ước vọng “đi biển” của cô gái tật nguyền. Nội dung chính yếu vì vậy có thể tóm lược là tự do, sự khai phóng. Hoặc cũng có thể nói phim này nhắm vào thân phận người phụ nữ. Thế nên mình sẽ rất ngạc nhiên nếu 1 người đàn ông, 1 tâm hồn trượng phu đúng nghĩa không thể cảm thương và rung động trước cấu trúc tự sự hiển bày như vậy.

Lần xem sắp tới sẽ là lần thứ 7 của mình. Và có lẽ mình xem tới 777 lần vẫn không đủ. Xem để thấy những điều hay, chưa hay, những dàn xếp được, chưa được. Không có gì mừng vui khi tìm thấy 1 câu chuyện điện ảnh cho mình nhiều suy ngẫm và tìm tòi như vậy sau mỗi lần xem. Và hẳn nhiên, không gì tang tóc hơn khi lỡ mua vé vào rạp rồi khi hết giờ bước ra mà tâm thái vô cảm hay tức tối vì đã trót sa chân vào 1 câu chuyện được kể rất tệ, rất thô tháo. Nghĩa là gặp phải hàng giả. Điều đó gây đau đớn và hủy hoại mình ghê gớm. Mà mình nào có đòi hỏi gì cao xa. Mình không cần đẳng cấp hay trình độ ngoại hạng nào. Mình chỉ cần hàng thiệt, điện ảnh thứ thiệt, giàu tượng hình, nhạc cũng là sắc màu và quan trọng nhất là khiến cho con tim mình được khiêu vũ. Mình cần được thổn thức. Vì tim đã yêu thì óc não sẽ còn tìm về, để có thể đào xới thêm nhiều tầng cấp khác (nếu có, nếu đã khéo léo giăng bầy ẩn sâu). 

Với tác phẩm này, mình cảm thấy vẫn chưa thỏa với những gì mình đã tìm thấy. Vậy nên 777 lần không phải là một thậm xưng. Không có cách nào khác! Phải là con số đó. Và có thể lên tới ngàn lần cũng không hề gì. Vì để trở thành 1 khán giả với ý nghĩa đúng đắn nhất, 1 trong những cách hữu hiệu chính là xem, thưởng thức, phân tích hết lần này đến lần khác. Và đây, trường hợp này sẽ là đối tượng truy xét của mình. 

Ngay từ lần đầu mình đã có 1 linh tính về phim này. Và rốt cuộc thì ít nhất đã có vài người uy tín ở Á, ở Âu khiến cho mình tin rằng, “mình không hề cô đơn”. “Đảo của dân ngụ cư” không hề lạc thời và mình không phải là 1 người xem lạc thời. Hai diễn tiến mới nhất là hình ảnh biểu tượng của giải thưởng Efebo D’Oro tại Ý và câu hỏi trực tiếp với đạo diễn #ĐặngNhậtMình về cảm xúc của chính ông khi chấm giải cho phim này tại LHP Bông Sen Vàng đã khiến mình thu thập thêm nhiều dữ kiện nữa. #LầnXemThứ7 có lẽ sẽ lần cuối được xem phim này tại rạp. Nhưng hành trình của mình thì vẫn chưa dừng. Cách sử dụng hình tượng biển là một trong những ấn tượng thị giác thu hút mình nhiều nhất trong phim này. Mình đã nhìn thấy biển nghĩa ẩn tàng. Nhưng mình biết vẫn còn những biển khác. Đang chờ mình ra khơi.

#Nhiên 
5.1.2019