Xem 3 phim Nhật ở rạp BHD tại Huế thầm mong ước #TrăngNơiĐáyGiếng (TNĐG) cũng ra rạp và cũng từng ấy lượng khán giả đông đảo tìm đến.
Nhìn thấy người ngoài sử dụng ngân quỹ cho việc phổ biến văn hóa thông qua phim ảnh, cách triển khai và rút tỉa kinh nghiệm triển khai quá từng năm, mà không khỏi nghĩ về người trong. Dĩ nhiên người ngoài luôn chọn những phim hướng về tuổi thiếu niên, thanh niên. Nhưng những phim đặc sắc, tiêu biểu cho 1 thể loại, đậm nét căn tính và có sức nặng trong kịch bản và các yếu tố chuyên môn vẫn được chọn lọc và có con đường quảng bá để đến với số đông. 10 năm, 10 mùa hoa, từng bước, từng bước, dấu ấn văn hóa qua từng năm lại càng khắc sâu khắc sâu. Trông xứ người mà ngẫm đến nước ta, ngẫm đến phận mình. Cứ thế này thì đừng hỏi vì sao tuổi trẻ không biết đâu là bản sắc.
Nhân vừa nhắc đến 2 tiếng căn tính, #TNĐG hấp dẫn nhất đối với tôi cũng là từ nguồn ấy. Xem phim cảm giác một niềm riêng chi đó đặc sệt hương Huế, màu Huế, dáng Huế, tình Huế.
Phim phủ chiếm ngay tức thì về năng lực diễn xuất và gây một thắc mắc khôn nguôi về văn hóa tâm linh địa phương. Ở phương diện tâm lý học, trạng thái thần tượng và hệ quả từ đó (lộng giả thành chân) là một trường hợp mẫu để suy xét vào các hiện trạng xã hội trong muôn đời cũng như suy xét vào chính đời sống nội tâm của người khán giả. Tính ứng dụng của phim vì vậy là có thật và sẽ vô cùng lợi ích nếu biết cách thực hiện.
Với chỉ bấy nhiêu những điều vừa ghi chép, TNĐG chắc chắn đã là nguồn cảm hứng lớn lao để tôi có thể dấn bước trên con đường hiểu Huế, hiểu mình.
Và mỗi khi đến Huế, ngang qua một vườn riêng, bước dưới một hàng cây, liếc nghiêng một khung cửa, thâu vào tầm mắt một khoảnh vườn, tôi luôn có cảm giác cô Hạnh đang đâu đây.
Cơn mưa bất chợt trưa qua khiến cho những vòng xe gia tốc. Những bước đạp hối hả xuyên qua phố qua phường. Bỗng chốc tôi thấy mình cũng là cô Hạnh. Cũng là dư chấn bàng hoàng cuộn trào da thịt khi niềm tin có phần cuồng si đã va đổ vào thực tại trần trụi. Dư chấn ấy hóa hiện trong những vòng quay của chiếc xe đạp rồi không có thêm một tiếng nổ nào nữa. Tất cả trở thành trái phá bên trong. Cuồng si không tan tành mà lại biến hóa trở thành dạng thức trá hình khác.
Vì sao vậy?
Vì đời không đủ khoảng không cho cô Hạnh. Cô phải tìm 1 vườn riêng trong tim mình. Vì người không đủ chơn thiệt cho cô Hạnh. Cô phải tìm 1 trượng phu trong tâm tưởng.
1 vòng ôm siết.
1 nụ hôn sâu.
1 bàn tay thắp trăng, thắp lên ánh sáng!
Chừng nào đây, Hạnh ơi?
#Nhiên