20.12.18

HÃY LÀ CÂU CHUYỆN CỦA CHÍNH MÌNH

Góc O, Góc Nghệ, Góc Không, Vũ Đạm Nhiên, Đạm Nhiên, cảm nhận phim, Siu Phạm, Nuốt 1 thiên thần, Sương Mù trên Đỉnh Núi
Tôi đã nghe nhiều thông tin về đạo diễn #SiuPhạm. Đến tối nay (thứ bảy) mới tìm thấy #TrạmDừng để được diện kiến lần đầu và quan trọng hơn là xem phim, nghe cô nói về tư duy kể chuyện bằng hình. 


#Nuốt1ThiênThần đặc tả về 1 nữ nghệ sĩ hình thể. Tôi không rõ đây là thể loại gì. Chỉ thấy cô đu mình trên dây, lộn ngược đầu và uốn múa tại nhiều điểm treo khác nhau, kéo dài qua 4 mùa và mọi biểu biệt của thời tiết.

Phân đoạn cô lơ lửng ngoài cửa sổ và ngay sau đó là rạp phim (chung 1 tòa nhà) cũng đang trình hiện hình ảnh của cô gây cho tôi 1 ấn tượng đặc biệt. 1 rạp chiếu nhỏ, không người. Ảnh chuyển. Lời vang. Cười vui rộn ràng. Và tuyệt nhiên không thấy tăm hơi 1 khán giả. Với tôi, giây phút trơ trọi đó chính là ẩn ngôn của tác phẩm. Cô đang là 1 người kể chuyện. Và kỹ thuật của cô là vũ. Ngôn ngữ của cô là những chuyển động của thân người. Cô có công việc và cô bền chí thực thi tròn vẹn. Có ai quan tâm, có ai công nhận không phải là vấn đề. Vấn đề là cô thực sống, cô là câu chuyện mà cô muốn kể. 

#SươngMùTrênĐỉnhNúi tựa như 2 đoản văn, 2 dòng thời gian tại 2 địa điểm cùng đan quyện sóng sánh nơi khung hình. Đỉnh là Bà Nà. Còn chân là 1 nơi nào đó ở Hội An, cách non kia khoảng chừng 50km. Nơi cao đang diễn ra những đổi thay cơ khí. Con người lao vào niềm vui mà phải đánh đổi bằng tiền, bằng dịch vụ giải trí. Nơi thấp chỉ có hoạt động tay chân, vẽ tranh, làm vườn. Con người đến với nhau trong sự giản đơn và lòng san sẻ thiệt thà. Phóng chiếu một cao điểm tân thời nhưng mù sương, chìm trong 2 màu đen trắng với 1 thấp điểm sắc ánh tự nhiên rõ ràng là thủ pháp tương phản. Đặt ra đối lập thị giác, âm thanh, phong vị phải chăng là để hàm tàng những âu lo và niềm riêng về 1 xã hội hoang hóa bởi bàn tay quy hoạch và ham muốn thương mại?

2 bộ phim không tạo ra nên dư chấn cảm xúc tức thời. Nhưng 4 ngày sau, bộ phim #1 bỗng tái hồi những vòng chuyển động nơi tâm trí. Chuyện 1 người tìm thấy câu chuyện mà mình muốn kể, tôi luyện kỹ thuật để kể (20 năm trời), vững yên qua nắng gió tuyết mưa để là, để thành, để sống như chính câu chuyện, ý nghĩ "mình là câu chuyện của chính mình" gìn an trái tim thật rồi! 

Phúc cho ai được là chính câu chuyện mà họ muốn kể, muốn ca vang!

#Nhiên